Buổi tối ba người bọn Hạ Tuy vẫn như cũ cùng ngủ một phòng, vốn dĩ Trương Ngưu để bọn họ ngủ hai phòng, nhưng bọn Hạ Tuy có việc cần bàn bạc, tách riêng ra ngủ lại không tiện lắm.
Tuy rằng vẫn còn trống một gian phòng, nhưng Trương Ngưu vẫn đến ngủ nhờ nhà hàng xóm, để toàn bộ căn nhà lại cho bọn Hạ Tuy.
"! Bên này cũng không có một hệ thống thần thoại riêng biệt nào đâu, truyền thuyết dân gian cũng rất nhiều, tính chân thật chắc cũng tương đối lớn.
Dù sao không phải là những người trong các tổ chức tôn giáo cải biên tô điểm cho câu chuyện.
"Ngày mai nhất định phải đến thôn Dạ Nha, nếu trời mưa thì không thể lái xe vào được.
"
Những con đường trải đá vụn đó lúc trời nắng thì còn tốt, một khi trời mưa xuống bị ngấm nước, hơn nữa cây cỏ cũng sẽ phát triển nhanh hơn, kéo theo đó kết cấu mặt đường sẽ bị phá hoại, con đường vốn đã chật hẹp sợ rằng sẽ bị sụp lở đến nỗi ngã xe rồi là không thể đứng dậy được luôn.
Theo lời đạo diễn Mao nói lái xe vẫn có thể trực tiếp đến cửa thôn Dạ Nha, có điều vào thôn còn phải lên núi, cho nên toàn bộ đoạn đường còn lại chỉ có thể đi bộ.
Ba người đều đọc tài liệu, lại bàn bạc vài câu, Tiểu Uông và Hạ Đông thì ngủ trên giường, Hạ Tuy ngồi xếp bằng tĩnh tọa tại một chiếc ghế sô pha cũ kỹ bên cửa sổ, đợi Hạ Dạ và Tiểu Hắc trở về.
Ngày hôm qua lái xe cả ngày không thể nghỉ ngơi tốt, hôm nay lại phải cẩn thận cảnh giác chạy nhiều tuyến đường nhỏ trên núi như vậy, Hạ Đông với Tiểu Uông luân phiên lái xe đều mệt phờ, nằm xuống chẳng mấy chốc đã ngáy khò khò.
Lúc đi ngủ cũng đã gần ba giờ sáng, Hạ Tuy chờ đến khi nghe được tiếng gà gáy đầu tiên trong thôn, cũng là lúc Tiểu Hắc và Hạ Dạ chạy về.
"Bọn cháu thuận bơi dọc theo sông Hắc Thủy hơn nửa đêm, phát hiện sông Hắc Thủy có rất nhiều nhánh sông xuyên qua chân núi Hắc Sơn, phỏng chừng chân núi Hắc Sơn đã bị sông Hắc Thủy đào thành cái tổ ong rồi.
"
Hạ Dạ vừa cúi đầu vuốt vuốt lại nếp quần áo bị nhăn của mình vừa báo lại phát hiện của mình và Tiểu Hắc.
"Trong sơn động có uế khí thuận theo nước sông chậm rãi tràn ra ngoài, có thể thấy dưới chân núi Hắc Sơn thật sự có thứ gì đó, nhưng bên ngoài núi Hắc Sơn nhìn vào thì đoán không ra.
"
Tiểu Hắc vốn muốn thuận theo nhánh sông bơi vào xem sao, nói không chừng có thể tìm được ngọn nguồn của uế khí, biết đâu lại phát hiện đồ ăn ngon?
Nhưng Hạ Dạ kéo nó lại, Hắc Sơn này thoạt nhìn đã biết không đơn giản, tuy rằng Tiểu Hắc có lai lịch không tầm thường, nhưng cũng không thể mạo hiểm được.
Vì thế Tiểu Hắc có chút không vui, sau khi trở về đánh hơi mùi đồ ăn trong ba lô của Hạ Tuy, tha ra được một chiếc túi vải, lay lay mở ra thọc mũi vào gặm một viên ngọc trai lớn màu vàng kim nhai như nhai xương.
Chưa ăn được đồ ăn ngon, thôi thì gặm đỡ đồ ăn vặt vậy, chị đại Giang Húc nói bột trân châu có thể làm đẹp, đặc biệt là có công dụng làm trắng, không biết sau khi ăn vào có thể khiến cho lông của nó càng trắng càng đẹp hay không.
Hạ Dạ nhìn thoáng qua Tiểu Hắc ăn xong thì tâm trạng tốt trở lại, trong lòng lặng lẽ thở phào, đồng thời quyết định nếu lần này tìm được trong núi Hắc Sơn thứ gì đó có thể ăn, nhất định sẽ giúp Tiểu Hắc luyện ra nhiều viên thức ăn hương vị mới lạ hơn.
Thứ lần trước tìm được dưới biển đã ăn hết rồi, Tiểu Hắc vẫn còn nhắc mãi, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy hứng thú với Chu Khải và Ô huynh, muốn liếm thử xem hai con quỷ này sẽ có mùi vị như thế nào, khiến hai con quỷ sợ phát khiếp, một khoảng thời gian đó nhìn thấy Tiểu Hắc là trốn mất dạng.
Uế khí lần này không thể dùng bùa truy tung để tìm được căn nguyên, bởi vì rất có thể cả ngọn núi Hắc Sơn đều là nguồn gốc của uế khí, bọn họ đã bước vào phạm vi của Hắc Sơn rồi còn đi tìm nguồn gốc ở đâu nữa, không phải ở bất cứ vị trí nào cũng đều có thể là nguồn gốc hay sao.
Trời vừa sáng Tiểu Uông đã tỉnh dậy, đánh thức Hạ Đông dậy rồi bản thân chạy ra ngoài múc nước, ba người rửa mặt xong cũng không ăn bữa sáng, trực tiếp lên xe chạy lấy người.
Hôm nay còn phải đi một quãng đường rất xa, lỡ mà giống như dự báo thời tiết ngày mai sẽ mưa thì chạng vạng hôm nay phải đến nơi, nếu không thì không xong mất.
Chỗ Trương Ngưu bọn họ cũng không cần chào hỏi, đối phương tự nhiên biết hành tung của bọn họ, cũng sẽ tùy thời duy trì liên lạc.
Thôn Hà Tiền sở dĩ tên là Hà Tiền bởi vì thôn được xây đối diện sông Hắc Thủy, mà thôn Hà Môn là thôn đầu tiên sau khi đi qua cây cầu được xây bằng đá.
Con đường vốn là đường nhựa đột ngột biến thành đường đá vụn, quốc lộ trực tiếp băng ngang qua cửa thôn Hà Môn, bọn người Hạ Tuy ngồi trong xe cũng bắt đầu bị xóc nảy không ngừng.
Càng đi sâu vào trong, đường càng xốc nảy, có nhiều chỗ quá ít đá vụn nên lộ ra cả lớp đất màu vàng nâu bên dưới.
Bởi vì không thể sửa đường được nữa, nên những người phụ trách sau này chỉ tùy tiện rải một lớp đá vụn mỏng, qua mấy tháng sẽ xuất hiện rất nhiều ổ voi ổ gà, có nhiều chỗ sâu đến mức nếu một chiếc xe có gầm xe thấp quá sẽ không thể chạy qua được.
May mắn xe của bọn Hạ Tuy là xe việt dã, trước khi đi Tiểu Uông đã cải tiến lại, mặc dù nhìn ngoài có chút kì quái, nhưng để đến Hắc Sơn thì vô cùng hữu dụng.
Đến một đoạn đường vô cùng gồ ghề, Hạ Tuy ngồi trên ghế, cả người vững như núi, Hạ Dạ được hắn ôm vào lòng cũng chỉ cảm thấy được một chút lực đẩy về phía trước, nhưng bởi vì được cánh tay của Hạ Tuy cố định, lực kia cũng bị triệt tiêu.
Tiểu Uông ngồi trước cầm lái bị xóc nảy đến mức xém trượt tay mấy lần, trán đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, Hạ Đông ngồi ở ghế phụ lái cũng đã dùng hai tay vịn lấy trần xe, nhưng vẫn bị xóc nảy không chịu được.
Nếu không có dây an toàn kéo lại, sợ rằng đã bị văng ra ngoài mười mấy hai mấy cm, trực tiếp đập vào mui xe, “Ôi, Trưởng phòng ơi, anh có cái bùa gì kiểu như Thái Sơn áp định không? Cho tôi một chiếc với, tôi sắp bị văng ra ngoài đến nơi rồi!”
Hạ Tuy lắc đầu, nếu mà dùng bùa Thiên Cân Trụy, sợ rằng cả chiếc xe đều bị ép tới không thể nhúc nhích.
Nhìn Tiểu Hắc ở bên cạnh bị xóc nảy vẫn vui vẻ, Hạ Tuy mở miệng hỏi nó, “Tiểu Hắc, có thể làm phiền ngươi đến chỗ Tiểu Uông không, anh ấy lái xe, không thể bị xóc nảy quá nhiều được.
”
Tiểu Hắc tuy có chút tiếc nuối không thể tiếp tục chơi nhảy nhảy trong xe, nhưng cũng biết nặng nhẹ, gâu một tiếng trực tiếp nhảy lên vai Tiểu Uông ngồi.
Hạ Đông vừa lộ ra vẻ mặt hâm mộ, Hạ Tuy đã dịch đến ngồi vị trí trung tâm, dùng một bàn tay của mình đặt lên vai Hạ Đông, tuy rằng động tác như vậy có chút bất tiện, nhưng ít nhất cũng không cần lo lắng đường xốc nảy xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đường ở đây không chỉ có nhiều ổ voi, mà còn vô cùng nhỏ hẹp, thỉnh thoảng gặp phải một chiếc xe máy chạy qua thì Tiểu Uông nhất định phải chạy chậm lại, mà người lái xe máy cũng sẽ dừng lại, tạm thời chạy ra ngoài mặt cỏ, chờ Tiểu Uông từ từ lách qua được, lúc này xe máy mới tiếp tục chạy đươc.
May mắn con đường này chỉ làm đến chân núi Hắc Sơn, không tiếp tục làm lên, cho nên kỳ thực con đường chỉ là băng ngang qua Hắc Sơn, chứ không có vách đá hay vực thẳm gì cả.
Thảm thực vật ở Hắc Sơn vô cùng rậm rạp, diện tích núi cũng rất rộng, sau khi bọn Hạ Tuy vào núi thì đã không thể phân biệt được ngày đêm, tóm lại ánh sáng rất ảm đạm.
Điều kiện ánh sáng không thay đổi, độ cao của thảm thực vật ven đường cũng tương tự nhau, nếu không biết đường chính đi đến thôn Dạ Nha, hơn nữa chỉ có con đường này có thể đi vừa xe bốn bánh, bọn Hạ Tuy chắc phải lạc đường.
Nhưng cũng không phải chỉ có riêng con đường này, thỉnh thoảng bên cạnh cũng sẽ xuất hiện một ngã rẽ dẫn đến con đường đất nhỏ hẹp chỉ có thể cho một chiếc xe máy ba bánh chạy qua, có điều đó hẳn là con đường đến một thôn khác, Hạ Tuy nhẩm tính, tổng cộng có tới năm ngã rẽ như vậy.
Mãi đến chạng vạng, Tiểu Uông và Hạ Đông đổi lái xe hai lần cuối cùng cũng chui ra khỏi khu rừng rậm rạp không nhìn thấy mặt trời này, nhìn thấy cách đó không xa có một thôn nhỏ lãng bảng khói bếp.
Trong thôn cũng có điện thoại, trước đó đạo diễn Mao đã nói với trưởng thôn rằng vài ngày nữa sẽ có bạn bè của ông ta đến thôn một chuyến, thu dọn vài thứ của đoàn làm phim còn để lại.
Bọn người đạo diễn Mao đến đây quay phim coi như cũng mang đến cho thôn không ít chỗ hời, bởi vì đạo diễn Mao muốn đưa tòa miếu cổ của bọn họ lên màn ảnh, tuy rằng vì vấn đề an toàn nên không để cho diễn viên trực tiếp vào quay phim, nhưng hậu kỳ sẽ cắt nối biên tập, dùng hiệu ứng đặt biệt, cho nên đạo diễn Mao cũng có cho thôn một ít tiền bồi thường.
Tổng thể mà nói, bởi vì bọn người đạo diễn Mao cũng không gây ảnh hưởng gì, trưởng thôn vẫn rất biết ơn bọn họ, kết quả đoàn phim lại xảy ra chuyện, trong lòng trưởng thôn cũng thấy áy náy bất an, vừa nghe sẽ có bạn bè lại đây lấy đồ, cần một chỗ nghỉ ngơi trong thôn, trưởng thôn đã dọn dẹp một gian phòng trong nhà mình để làm nơi đãi khách.
Cho nên chờ khi bọn người Hạ Tuy vào thôn được người ta đưa đến nhà trưởng thôn, trưởng thôn tiếp đãi bọn họ rất nhiệt tình.
Ăn một bữa cơm rau dưa tại nhà trưởng thôn, bọn người Hạ Tuy cố ý đi vào gian phòng đã được chuẩn bị cho họ.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường lò xo một mét tám đã cũ, nhìn qua cũng biết là đã rất nhiều năm.
Sợ giường chật không ngủ được nhiều người, cũng không biết có bao nhiêu người đến nên trưởng thôn đã tạm thời dùng ván cửa và vài băng ghế ghép lại thành chiếc giường nhỏ, đặt lên thêm mấy lớp chăn bông nằm lên cũng sẽ không cảm thấy quá cộm người.
Nhà của trưởng thôn cũng chỉ có ông ta và vợ, đều là người đã ngoài sáu mươi, thân thể vẫn còn rất dẻo dai, ông ta có một trai một gái, con gái được gả đến trấn trên, con trai mang theo vợ con đến thành phố làm công kiếm tiền.
Chờ sau khi trưởng thôn và vợ của ông qua đời, con trai và con dâu của ông ta nhất định phải trở về, cho nên bây giờ bọn họ phải tranh thủ thời gian chăm chỉ kiếm tiền, bọn trẻ đi học cũng cần tiền, dù sao chờ đến khi cha mẹ tụi nhỏ không thể không trở về thôn Dạ Nha sinh sống, đến lúc đó bọn nhỏ cũng chỉ có thể tự mình ở bên ngoài học tập hoặc làm việc.
Cháu trai cháu gái đã rất nhiều năm không trở về, trưởng thôn cũng không muốn để bọn họ về, cho nên phòng trong nhà có thể ở được cũng chỉ có hai gian đón ánh mặt trời, những gian phòng khác đã mốc meo, đến cả mặt đất cũng có mùi mục nát.
Tình hình trong thôn Dạ Nha trên cơ bản đều giống với nhà trưởng thôn, vừa rồi lúc bọn Hạ Tuy đi vào cũng đã nhìn thấy, nhìn khắp một lượt hầu như tất cả đều là ông già bà lão, chỉ có một ít người trung niên, đó là những người cha mẹ vừa qua đời không thể không trở về thôn sinh sống.
Trưởng thôn ngồi ở nhà chính, dưới ánh đèn mơ nhạt, đang hút thuốc lá tự trồng, vừa lặng lẽ thở dài trả lời mấy câu hỏi của Hạ Tuy, sau đó kể mấy chuyện trong thôn cho Hạ Tuy nghe.
Hạ Tuy yên tĩnh ngồi trên ghế dài, trong thôn Dạ Nha này rất nhiều đồ vật đều là đồ thịnh hành mười mấy năm trước, có thể là bởi vì những người dân trong thôn đều là những người không thể không sinh sống ở đây, cuộc sống ảm đạm bức bối, đương nhiên không màng đến việc trang hoàng nhà cửa chi cả.
Giống như những đồ vật trong nhà bọn họ vậy, đều đã lỗi