Đạo Trưởng Tiên Sinh

Sự kiện nhà xác 12


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hạ Tuy vốn cho rằng anh linh dùng chiêu tấn công để mình hôn mê, nhưng lần nữa khôi phục ý thức lại phát hiện không thích hợp.

Hắn đang ở một không gian mờ mịt, yên tĩnh đến làm cho tâm thần người hoang vu.

Hạ Tuy đứng lên bước đi, phát hiện đi đến hướng nào cũng giống nhau, đơn giản cũng không đi nữa, ngồi tại chỗ xếp bằng, tĩnh tâm ngưng thần không suy nghĩ nữa.

Không biết qua bao lâu, có người rên rỉ đau khổ, Hạ Tuy mở mắt ra, nơi mình đang ngồi đã xảy ra biến đổi.

Không gian mờ mịt biến thành một phòng bệnh phổ thông, mà bản thân Hạ Tuy thì ở trước giường bệnh, làm một người đứng xem vô hình.

Trên giường bệnh là một người phụ nữ bụng lớn, cơn đau của người phụ nữ hẳn là ngày càng dồn dập, người chồng và mẹ chồng ngồi bên cạnh ngồi nói chuyện, vẻ mặt lo lắng.

"Hộ sĩ, rốt cuộc lúc nào thì vợ tôi mới được vào phòng sinh?"

Người đàn ông nhìn vợ mình đau đến đầu đầy mồ hôi, nhịn không được sốt ruột đi đến cửa phòng bệnh hỏi một hộ sĩ đang đi ngang qua.

Hộ sĩ nhỏ vốn đang bưng khay muốn đến phòng bệnh khác, nhưng bị người ta bất ngờ kéo lại tâm trạng vẫn rất tốt, đơn giản xem xét tình trạng của thai phụ, hộ sĩ nhỏ tỏ vẻ chính mình sẽ đi tìm bác sĩ lại đây, "Lần trước bác sĩ đến kiểm tra sản đạo đã bao lâu rồi? Nếu mà sản đạo không mở bác sĩ cũng không có cách gì." (sản đạo là đường em bé sẽ đi qua nếu người sản phụ sinh thường, thường thì cửa âm đạo phải mở trọn 10 phân đầu em bé mới qua lọt, lúc đó mới sinh được)

Người đàn ông cảm ơn hộ sĩ nhỏ, trở về bàn bạc với mẹ và vợ nếu không thì sinh mổ.


"Mẹ thấy cũng đúng, đau như vầy không biết kéo dài bao lâu, cũng chỉ tốn nhiều tiền hơn một chút, mẹ còn chút tiền để dành nè, không sợ."

Mẹ chồng vội vàng đồng ý, nhưng sản phụ lại lo lắng tiêm thuốc tê sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ, nhưng bản thân đã đau đến không chịu được, lại được chồng và mẹ chồng khuyên giải an ủi, chờ đến sau khi bác sĩ đến kiểm tra nói sản đạo còn chưa mở, gia đình này quyết định lựa chọn sinh mổ.

Hạ Tuy đứng ở một bên nhìn, mặc dù có những lí do chưa rõ ràng, nhưng cũng không nóng nảy, bình tĩnh từ từ xem.

Người phụ nữ bị đẩy mạnh phòng giải phẫu, Hạ Tuy cũng bị một lực kéo kì lạ kéo đi vào.

Lúc bắt đầu còn lo lắng phi lễ chớ nhìn, Hạ Tuy còn nhìn sang chỗ khác, nhưng đột nhiên lại sinh ra một trận hồi hộp, Hạ Tuy từ từ nhìn qua, đã thấy bác sĩ gây mê bơm thuốc vào chai dịch truyền, sản phụ triệt để hôn mê.

Hạ Tuy không biết mổ bắt con thì chỉ gây tê cục bộ, nhưng trực giác cũng cảm nhận được bất thường.

Chỉ thấy hộ sĩ vừa rồi còn thân thiết trấn an sản phụ liền trở mặt, cửa bên cạnh bị đẩy ra, một bác sĩ nam ăn mặc chỉnh tề tiến vào, thay cho bác sĩ nữ lúc đầu.

Bác sĩ mới tới cầm dao giải phẫu chờ, hộ sĩ bên cạnh cầm trong tay một cái đồng hồ, có một hộ sĩ khác đặt lư hương trên đầu sản phụ, có ba nén hương bên trong.

Chờ đến khi hương cháy tới sợi chỉ đỏ, đồng hồ cũng kêu một tiếng, bác sĩ kia hai mắt lạnh lẽo cầm dao mổ lưu loát phẫu thuật, một chút cũng không hề quan tâm tới thai nhi trong bụng.

Rõ ràng chỉ là một phòng giải phẫu, giờ này khắc này lại giống như một vở kịch câm trình diễn ở địa ngục, đôi mắt mỗi người đều lạnh lẽo hoặc chết lặng.

Chờ đến khi đứa trẻ bị ôm ra, quả nhiên đã chết, nơi cổ bị dao cắt xuống một đường ngăn cản nó phát ra bất cứ âm thanh gì, "Thời gian có vừa kịp hay không?"

"Đúng."

"Lấy gói to lại đây gói kỹ."

"Đổi một đứa nhỏ đã chết ra ngoài cho người nhà nhìn."

Thái độ của bác sĩ bình tĩnh căn dặn, những hộ sĩ chia nhau làm việc, dọn lư hương tráo đứa trẻ đã chết cho đến khâu vết mổ, hành động vô cùng lưu loát, vừa nhìn đã biết hôm nay không phải lần đầu làm việc này.

Hạ Tuy trong lòng phát lạnh, lo lắng nhìn thoáng qua sản phụ, may là những người đó không có động tay chân gì trên người sản phụ.

Xác định sản phụ không gặp nguy hiểm, Hạ Tuy lúc này mới đi theo tên bác sĩ vừa khâu vết mổ xong lúc này đang đi về phòng thay đồ.

Bác sĩ vừa đi vừa kéo khẩu trang ra, đầu tim Hạ Tuy nhảy dựng, người kia rõ ràng là bác sĩ Lâm buổi tối vừa mới bò vào nằm trong ngăn đông số 404!

Sau đó hình ảnh cứ như đèn kéo quân, Hạ Tuy đứng ở chính giữa lại nhìn thấy rất nhiều hình ảnh tương tự nhau, có đứa trẻ được chọn giờ sinh ra, có đứa trẻ tự nhiên chết, thậm chí còn có một vài thai nhi sanh non còn chưa thành hình.

Mà bệnh viện này không mang đi hỏa thiêu, ngược lại tiêu thụ ra ngoài bằng con đường đặc biệt.


Còn nơi cuối cùng bọn nhỏ bị đưa đến, Hạ Tuy nhắm mắt lại không muốn nhìn bàn ăn và lò luyện đan mà anh linh kia cố ý cho hắn nhìn thấy.

"Ha ha, dễ nhìn không?"

Những đứa trẻ đó từng đứa một hóa thành những con tiểu quỷ mắt đỏ, mà anh linh mắt đen là do một đám sát khí màu đen kết thành, cuối cùng xuất hiện ở giữa những con tiểu quỷ mắt đỏ, quay lại nghiêng đầu nhìn Hạ Tuy, trên mặt là nụ cười ác ý.

Hầu kết Hạ Tuy lăn lộn, áp chế cảm giác buồn nôn, nhắm mắt lại trong lòng mặc niệm Tĩnh tâm chú. Nhìn thấy Hạ Tuy có phản ứng, anh linh lúc này mới vừa lòng, lại cười khanh khách giả tạo, "Ông không phải tò mò hai người kia là ai giết sao? Tiếp tục nhìn, đừng nhắm mắt."

Hạ Tuy mí mắt giật giật, rốt cuộc vẫn như anh linh mong đợi mở hai mắt ra. Có trước những hình ảnh trước đó làm chuẩn bị, những hình ảnh sau đó Hạ Tuy coi như dễ nhìn hơn.

Nhưng mà đây cũng chỉ là cách nói tương đối, bởi vì hắn nhìn thấy bác sĩ trộm thận của bệnh nhân trên bàn mổ, cũng có những người bệnh vừa tuyên bố tử vong thì đã bị trộm hết các nội tạng có thể dùng được.

Bệnh viện Phúc Khang đương nhiên mang nội tạng cung ứng cho thị trường chợ đen, người tham dự có viện trưởng có chủ nhiệm có bác sĩ Lâm cho đến lão Lưu canh giữ ở nhà xác giúp đỡ vận chuyển.

Lúc mới đầu mục tiêu của bệnh viện chỉ có những thi thể không người nhận, nhưng món

tiền khổng lồ đã biến con người thành ác quỷ, bọn họ bắt đầu ra tay trong phòng phẫu thuật.

Gặp lúc chợ đen đang cần hàng gấp, thậm chí còn sẽ cố ý chẩn đoán nhầm, lừa gạt người bệnh tiến vào phòng giải phẫu, làm cho bọn họ thần không biết quỷ không hay ra tay lấy "Hàng".

Đây cũng không phải là một bệnh viện cứu người, mà giống như một hang quỷ xây ở nhân gian, trách không được tối hôm qua vừa mới vào bệnh viện đã nhìn thấy khu nhà chính đã bị một màn sương đen vây quanh.

Hạ Tuy nhìn xong những việc đó, nhất thời tâm trạng phức tạp tới mức không biết mình nên làm gì nên nói gì.

Đúng lúc này cảnh tượng xung quanh lại biến đổi, Hạ Tuy lại về tới trong phòng nhỏ, mở mắt ra, anh linh quỳ rạp trên mặt đất thở dốc ù ù, đối diện tầm mắt của Hạ Tuy, anh linh bị Hạ Tuy vỗ một chưởng bị thương nở một nụ cười tràn đầy ác ý, không thèm quan tâm trên người mình khó chịu, "Sao hả, có phải nhìn thấy đã muốn nôn? A, con người, so quỷ quái còn đáng sợ hơn."

Hạ Tuy im lặng không nói.

Anh linh không ngừng cố gắng muốn làm Hạ Tuy dao động đạo tâm, "Loại người như vậy, chết không đủ tiếc, ông mà giúp bọn họ, chính là trợ Trụ vi ngược*." (Trụ là Trụ Vương, vị vua tàn bạo của triều Thương, trợ Trụ vi ngược, tức là giúp đỡ Trụ Vương làm điều sai trái, ai coi Na Tra hoặc Phong thần bảng chắc biết truyền thuyết này he)

Hạ Tuy không nói gì, lấy từ trong cặp sách ra một cái âm phù vốn chuẩn bị cho Chu Khải, kẹp ở giữa đầu ngón trỏ ngón giữa, bùa vàng bốc cháy, cùng lúc đó trên người anh linh chợt thấy nhẹ nhàng, cảm giác nóng rát biến mất, còn có thêm cảm giác mát lạnh mà quỷ rất ưa thích.

Anh linh nghiêng đầu to nghi ngờ nhìn Hạ Tuy, cảnh giác một chút lui dần về sau.

Bỗng dưng được cho chỗ tốt, anh linh cảm thấy ông chú thích xen vào chuyện nhà người khác này đang có âm mưu gì đó, giống như nó vậy.

Hạ Tuy lại không để ý tới cảm giác của anh linh, cũng không đem những lời mê hoặc vừa rồi của anh linh để trong lòng, bản thân bình tĩnh nhắm mắt niệm Tĩnh tâm chú, điều hòa lại cảm xúc kích động phập phồng lúc nãy.

Lúc còn ở thế giới kia Hạ Tuy sinh hoạt đơn giản, cho dù là có quan lớn phú thương mời hắn đi bắt hàng yêu phục ma, cũng từng gặp qua một số người tính tình đen tối, nhưng có thể nhìn thấy những hình ảnh đó càng làm cho Hạ Tuy mở rộng tầm mắt.

Con người nói cho cùng cũng là một loại động vật, chẳng sợ có văn hóa có đạo đức có pháp luật tạo thành ràng buộc, nhưng làm sao tránh khỏi được, trong bầy đàn nhất định sẽ có vài người không có nhân tính như vậy.

Hạ Tuy hít sâu vào một hơi, mở mắt ra nhìn anh linh mắt đen vẻ mặt đầy hoài nghi đang bò bốn chi tìm chỗ ẩn nấp, "Nếu cậu được kết thành từ ba loại khí oán khí sát khí âm khí của đám tiểu quỷ kia, vậy tạm thời bây giờ cậu theo tôi đi. Còn may là bây giờ cậu còn chưa dính mạng người, nếu không thiên đạo cũng sẽ không cho phép cậu tồn tại, chỉ có thể tan thành tro bụi."


Anh linh này cũng không có linh hồn, không thể siêu độ đầu thai, nhưng nhìn tiểu quỷ này lại tự sinh ra thần trí, Hạ Tuy cũng không muốn đánh tan nó.

Với lại anh linh mắt đen này là một dạng tồn tại như vậy, cho dù bây giờ tiêu diệt, chờ đến lúc ba loại khí không tiêu tan lại ngưng tụ thành hình.

Nói đến việc không dính mạng người, Hạ Tuy đột nhiên hỏi anh linh, "Lúc trước kẻ lưu lại dấu hiệu trên người ông Lý suýt chút nữa làm hại cô bé nhà kế bên, là cậu?"

Anh linh bị Hạ Tuy nói đến có chút xúc động nghe vậy nhất thời kinh ngạc, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác chột dạ, bất giác dịch về sau hai bước, ú ớ nói không ra lời.

Nói thật tất nhiên là không được, mà cũng không thể nói dối, vừa rồi người này dán lên người nó đồ vật kia không chừng vẫn còn, anh linh không chắc nếu mình nói dối có thể tránh được cái nóng thiêu đốt như mặt trời buổi sáng hay không.

Bộ dáng này, Hạ Tuy nhìn chỗ nào còn không rõ, cảm thấy anh linh đã khai thần trí này vì bị ảnh hưởng của hoàn cảnh nơi nó ngưng tụ thành, bây giờ rất gian tà, nói cách khác chính là không thành thật.

Nhưng dù sao cũng chỉ là một anh linh nhỏ, mang theo bên người dạy dỗ một chút là có thể thay đổi.

Nói đến anh linh này cũng coi như trời sinh trời nuôi, mặc dù có nhiều âm tà uế khí, nhưng nếu thay đổi tính tình chịu tu công đức, không chừng vài năm là có thể tu thành hồn phách hoàn chỉnh, có thể chuyển thế đầu thai chính thức đi đến "Nhân gian đạo".

Tâm nguyện suốt đời của rất nhiều sinh linh là có thể làm người, nhưng có vài người lại không biết quý trọng, lại đi làm những việc tà ma đó.

Nghĩ đến đây, Hạ Tuy nhịn không được nhíu mày, lại nhìn anh linh tứ chi chạm đất toàn thân đang đề phòng, đúng là lại thêm mềm lòng.

"Cậu và tôi gặp nhau, coi như là duyên phận trời định, mặc kệ trước kia cậu như thế nào, sau này ở bên cạnh tôi, nhất định không được làm thêm bất cứ việc gì thương thiên hại lí vi phạm đạo đức nữa."

Nghĩ nghĩ, dù sau cũng không thể mãi gọi tiểu quỷ là anh linh chứ? Hạ Tuy hỏi anh linh, "Cậu có tên không?"

Anh linh lúc này mới xem như xác định Hạ Tuy là thật muốn thu nhận nó, dù sao tên đối với người mà nói có thể không quan trọng, nhưng đối với yêu ma quỷ quái mà nói thì có ý nghĩa không tầm thường.

Anh linh khai thần trí cũng chỉ mới gần đây, trước đó nó cũng chỉ là một đám sương đen vô tri vô giác, lúc khai thần trí thì lại bị oán khí của những đứa trẻ kia ảnh hưởng, thấy được những







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện