Đạo Trưởng Tiên Sinh

Sự kiện nhà xác 25


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong một căn lều cũ nát ở một góc của nhà xưởng bỏ hoang, một bóng dáng gầy yếu thấp bé nhẹ nhàng "Gì" một tiếng, hai tay bấm tay niệm thần chú chạm lên huyệt Thái Dương, hai mắt nhắm chặt, thông qua màn sương mù muốn xem rõ người tới, nhưng không ngờ một luồn ánh sáng trắng hiện lên, người này kêu thảm một tiếng che hai mắt.

Rõ ràng trong lều trống rỗng không có gì, hai mắt người này lại chảy ra hai hàng máu tươi.

Người thấp bé kinh hãi, dùng mu bàn tay tùy ý lau máu trên mặt, nghiêng tai lắng nghe, tựa như có vật gì đang nói nhỏ bên tai ông ta.

Trên mặt người thấp bé lộ ra vẻ ngoan độc quyết tuyệt, hai tay dính đầy máu duỗi ra sờ soạng đến mắt, ngón trỏ dùng lực một chút, trực tiếp móc hai mắt ra ngoài.

Người này cắn răng cố nén đau nhức, run rẩy giật túi tiền đeo trên cổ xuống, kéo miệng túi ra, dốc miệng túi đổ ra một đôi mắt.


Nhét đôi mắt này vào hai hốc mắt, người này điều chỉnh phương hướng tròng mắt một chút, rồi nhắm chặt hai mắt lại, lúc mở mắt ra, một đôi mắt tròng trắng nhiều tròng đen ít lại khôi phục như thường.

"Tiểu Hải, đi, bắt tên mập kia vào đây cho ta!"

Người thấp bé luôn do dự mãi, ngẫm lại thành quả nỗ lực hơn mười năm của mình đều ở đây, nếu bây giờ bỏ chạy, có khác gì lấy mạng già của ông ta đâu.

Khẽ cắn môi, bóng dáng thấp bé tập tễnh đứng lên, chỉnh lại bình sứ đựng "Thú cưng" bên người, rồi tự mình đi tới đi lui trong lều nhặt nhạnh đồ vật nhét vào một cái túi vải cũ nát.

Mặt trên túi vải có một dấu hiệu âm dương chưa bị xé rách hoàn toàn, chỉ có một hình bát quái bên góc bên phải là có thể nhìn rõ được, giống như được người ta cố ý giữ lại.

Lại nói Hạ Tuy bên này, kiếm gỗ đào trong tay được Hạ Tuy dùng chính khí trong trời đất khai phong, làm kinh sợ gian tà, những đồ vật bên dưới mặt đất đang muốn xông lên trong nháy mắt rút đi sạch sẽ.

Bọn người đội trưởng Dương bất giác tay chạm lên chỗ để bùa hộ mạng, mỗi người đều rút súng ra, Tề Huy nhìn có vẻ chậm rãi thực chất đang rất rối rắm hỏi Hạ Tuy, "Đại sư, súng của chúng tôi có thể đối phó với quỷ quái sao?"

Đám người Quý Đàm cũng không mắng Tề Huy nóng vội, ngược lại mỗi người đều len lén nhìn trộm Hạ Tuy, vừa cảnh giác vừa trông mong nhìn Hạ Tuy.

Hạ Tuy cũng thật không nghĩ tới việc này, ngẫm nghĩ rồi lấy ra mấy lá bùa vàng, đây vốn là bùa Hạ Tuy giữ lại dự phòng, bên trong đã có dẫn vào khí trời đất, chờ đến lúc mình kiệt sức tốt xấu có thể mượn khí trong bùa để thi triển vài chiêu giữ mạng.


"Mọi người cứ dán bùa vào súng thử xem, có tác dụng hay không tôi cũng không xác định."

Dán bùa lên súng, phản ứng gì cũng không có, đám người Quý Đàm còn nghi ngờ lãng phí bùa chú của đại sư.

Tề Huy đột nhiên cảm giác được gì, nâng súng bắn về một phía, chỉ nghe một tiếng một tiếng thét chói tai vang lên, mọi người đi

qua nhìn xem, thì thấy một bộ xương trắng nát vụng ngã trên mặt đất.

Tề Huy dùng tay lau mồ hôi trên trán rồi lau lau vào áo, tay cầm súng không dám thả lỏng, có chút chần chờ hỏi Hạ Tuy, "Đại sư, cái này có phải có tác dụng hay không?"

Đội trưởng Dương cẩn thận ngồi xổm xuống, quả nhiên trong xương bả vai của đống xương trắng này có một viên đạn, nơi bị đạn bắn trúng bị ăn mòn thành một lỗ to.

Hạ Tuy nhìn về lá bùa trên súng của Tề Huy, vết mực chu sa đỏ lại mờ nhạt đi một chút, hiển nhiên quả thật có tác dụng, nhưng phỏng chừng tác dụng này cũng sẽ ngày càng yếu đi.

Tuy rằng như thế, thông tin này cũng làm đám người đội trưởng Dương phấn chấn tinh thần, dù là Tiểu Lệ cũng khó được lộ ra vẻ mặt cao hứng, như vậy ít nhất bọn họ đi theo cũng sẽ không kéo chân sau Hạ Tuy.

Nhưng mà loại phấn chấn này cũng không duy trì lâu, chỉ cảm thấy cách đó không xa có một loạt tiếng lục lạc làm tâm thần người ta hoảng hốt, rồi sau đó mặt đất lại rung lắc giống như động đất vậy.

Hạ Tuy miệng niệm Tự nhiên đạo kinh, quyết đoán lấy ra mấy miếng bùa vàng bắn nhanh ra, vèo vèo vài tiếng bùa vàng cắm thật sâu vào mặt đất, đám người đội trưởng Dương cảm thấy mặt đất dừng lại, nhưng chỉ có mặt đất dưới chân bọn họ là ngừng, mặt đất chung quanh vẫn rung lắc như cũ.

Nhưng nháy mắt lại có tiếng gào khóc lúc thì nhỏ lúc thì to như thủy triều tràn đến, giữa lúc hỗn loạn còn nghe được tiếng mặt đất nứt ra.


Tuy rằng âm thanh kia rất nhỏ, nhưng bốn người đội trưởng Dương lại nghe được rõ ràng, ai cũng đổ mồ hôi, mồ hôi lăn vào mắt bỏng rát họ cũng không dám chớp mắt.

Dù là người bọn họ cũng đều biết, đây là có đồ vật từ dưới đất bò lên, còn không phải một hai con, mà là một đám.

Hạ Tuy tranh thủ thời gian lại bắn vài lá bùa xuống đất, la bàn lúc trước ném vào giữa không trung cũng không rơi xuống, vẫn luôn quay tròn trên không trung, Hạ Tuy đem kiếm gỗ đào cắm thẳng xuống đất, hai tay kháp quyết giống nhau, miệng niệm Lục tự chân ngôn*.(*là một câu chân ngôn trong tiếng Phạn, còn được gọi là Lục tự đại minh chân ngôn, tức là chân ngôn sáng rõ bao gồm sáu chữ: Om Mani Padme Hum, có thể dịch là Om, ngọc quý trong hoa sen, Hum)

Om Mani Pame Hum, mỗi chữ đọc ra, trên la bàn lại xuất hiện thêm một luồng văn tự phát ra ánh sáng ôn hòa.

Căn cứ lúc này nơi đây thiên thời địa lợi nhân hoà, vị trí các cung bảo hộ gồm chủ







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện