Giang Húc nhận được điện thoại, trực tiếp lái xe xuống núi đón Hạ Tuy.
Gần đây bản thân cô là người không thể ngồi yên, vậy mà lại bị ông nội bắt ép phải nghỉ nửa ngày, hơn nữa biệt thự nhà bọn họ lại ở bên kia sườn núi, vòng quanh sườn núi còn phải đi lên thêm một chút, để Hạ Tuy tự đi thật lãng phí thời gian.
Việc này thì Giang lão gia vô cùng đồng ý, cũng không tiếp tục giữ cháu gái lại chơi cờ với mình nữa, liên tục xua tay bảo cô đi nhanh.
Giang Húc lái một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ, tốc độ không nhanh lắm, xuống tới chân núi nhìn thấy Hạ Tuy ôm Hạ Dạ, lưng đeo ba lô, dưới chân có thêm một con chó đang chờ ở cột mốc bên đường, liếc mắt nhìn trong lòng Hạ Tuy, cười trêu chọc, "Hạ trưởng phòng, anh tìm đâu ra đứa trẻ lớn như vậy?"
Thoạt nhìn so với lần trước còn trắng tròn mũm mĩm dễ thương hơn, muốn sờ.
Giang Húc lúc ở thế giới trong mơ đã từng nhìn thấy Hạ Dạ, ánh mắt của cô tốt, tuy rằng không rõ vì sao Hạ Dạ lại lớn nhanh như vậy, còn có thể quang minh chính đại xuất hiện dưới ánh mặt trời, nhưng vừa nhìn là đã có thể nhận ra Hạ Dạ.
Hạ Tuy cười đi lên phía trước, liếc nhìn Giang Húc, khí tức tản mát ra từ miếng ngọc bài nhỏ treo trên cổ cũng không yếu đi, khí sắc của Giang Húc cũng rất tốt, "Thoạt nhìn cũng không tệ lắm, tình hình cụ thể là thế nào?"
Hạ Tuy không tiếp lời nói đùa của Giang Húc, chủ yếu là hắn cũng không biết nói đùa với người khác như thế nào.
Giang Húc cũng không để ý, chủ động mở cửa x echo hắn, Hạ Tuy khom lưng xách Tiểu Hắc ngồi lên.
Giang Húc đặt hai tay lên vô lăng, đầu ngón tay gõ gõ như đang nhảy múa, "Lúc đầu thì còn tốt, có ngọc bài thì cô ta chỉ dám ở phía xa nhìn tôi, ngẫu nhiên xuất hiện trong tấm kính thì cũng chỉ nhìn chằm chằm, ồn ồn ào ào nói chút chuyện ma quỷ.
Cũng chính là tối hôm qua, cô ta đột nhiên từ trong gương bò ra, may mà bộ dáng lúc đó của cô ta rất bình thường, cho nên tôi đã đạp cô ta trở về, dù sao bây giờ ở những nơi có gương hay mặt phẳng có thể phản chiếu thì tôi đều không dám chủ động ngước nhìn.
"
Nói thật, cảm giác này thật là khó chịu, dù sao bây giờ có rất nhiều nơi có thể xuất hiện vật có thể phản chiếu, từ cửa kính các tòa nhà, tủ kính rồi kính chiếu hậu, Giang Húc cảm giác nếu thời gian kéo dài thêm chút nữa, có thể bản thân mình sẽ bị suy nhược thần kinh luôn.
Nói xong nói Giang Húc đảo mắt nhìn Tiểu Hắc vài lần, nhận ra đây chính là con chó dữ rất nổi tiếng mà trước kia mình từng xem qua ảnh chụp trên mạng, nhất thời bật cười, "Sao lại đột nhiên từ đen biến thành trắng rồi? Có điều màu trắng quả thật hấp dẫn hơn nhiều, có thể để tôi ôm nó một chút không?"
Được khen là xinh đẹp, Tiểu Hắc rất vui vẻ, đối với người xa lạ như Giang Húc cũng cảm thấy rất có cảm tình.
"Cái này thì cần phải hỏi nó, Tiểu Hắc, hỏi ngươi kìa?"
Tiểu Hắc từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu ư ử, có chút nũng nịu, từ trên đùi Hạ Tuy đứng lên vẩy vẩy lông, làm cho đám lông trên người nó càng thêm bồng bềnh, sau đó không chút khách sáo nhảy lên ngồi xổm trên đùi Giang Húc.
Giang Húc nhìn thấy Hạ Tuy vậy mà lại nói chuyện với chó con, nhất thời liền rõ ràng đây không phải là một con cún cưng tầm thường, vốn muốn nói lời xin lỗi tỏ ý mình quá đường đột, không nghĩ tới cún con lại nể mặt mình như vậy, thuận tay liền gãi gãi cằm Tiểu Hắc.
Nhìn Hạ Tuy đã thắt dây an toàn, lúc này mới khởi động xe lên núi.
"Tiểu Hắc sờ thật là thích, màu lông trắng như tuyết vậy, còn mềm, nhìn giống đám mây.
"
Giang Húc cũng là người thành tinh, suy nghĩ một chút, lại phân tích cảm xúc của cún con, vừa động não liền hiểu rõ Tiểu Hắc là một công chúa nhỏ yêu cái đẹp, ngoài miệng tuyệt không keo kiệt lời khen ngợi.
Quả nhiên chờ cô khen xong, Tiểu Hắc vui vẻ đặt hai chân lên cánh tay của cô, lấy đầu cọ cọ lên cổ tay cô, Giang Húc nhìn thấy mà phải cố nhịn cười, sợ cún con lại cho rằng mình nói không nghiêm túc.
Hạ Tuy làm sao biết những điều quanh co này, trong mắt của hắn Tiểu Hắc chính là một bé gái, cho nên bình thường đối đãi với Tiểu Hắc cũng như đối với con gái mình vậy, bao dung cưng chiều nhưng cũng bảo trì khoảng cách nhất định, nên căn bản không biết một câu khen ngợi vẻ bề ngoài đối với một giống cái yêu cái đẹp có uy lực lớn thế nào.
"Thoạt nhìn Tiểu Hắc rất thích cô, sợi tua rua trên ngọc bài của cô và ông nội Giang là cắt từ lông của Tiểu Hắc, yêu ma quỷ quái nhìn thấy sẽ khiếp sợ.
"
Lái xe không nhanh lắm, vùng ngoại ô không có các tòa nhà cao tầng, nên có nhiều gió hơn, dọc đường đi cây cối xanh ngát, xe mui trần, gió thổi nhè nhẹ vào người rất thoải mái.
"Lợi hại vậy sao? Tiểu Hắc thật là lợi hại, vừa xinh đẹp lại còn có bản lĩnh nữa.
"
Giang Húc lấy tay vuốt vuốt Tiểu Hắc, lời này là thật lòng, trong giọng nói tràn đầy hâm mộ, nếu bên cạnh mình có một chú chó như vậy, thì còn gì phải sợ nữa, có cũng là những thứ đồ vật kia sợ cô.
Tiểu Hắc sủa gâu gâu hai tiếng, giọng trong trẻo, vừa nghe đã biết tâm trạng nó rất vui vẻ.
Hạ Dạ ngả người vào lòng Hạ Tuy, nhìn Tiểu Hắc bị người ta nói mấy câu đã dụ dỗ được rồi, trong lòng nhịn không được thở dài.
Với bộ dáng này mà canh giữ địa phủ?
Sợ rằng sẽ