Đạo Trưởng Tiên Sinh

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Câu "Không có việc gì" mà Hạ Tuy thốt ra rất nhẹ nhàng, nhưng đối với Tiểu Uông giống như sấm sét đánh tan mây mù.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là việc này xảy ra trên người bà xã của mình, nếu xảy ra với một người nào khác, cho dù có nghiêm trọng hơn Tiểu Uông cũng sẽ không có chút dao độn, dù sao nhìn nhiều đã quen rồi.

"Trưởng phòng, đây là có chuyện gì? Uống cái này rồi thật sự sẽ không lưu lại ảnh hưởng gì đúng không?"
Bình thường Tiểu Uông là một người gọn gàng dứt khoát, lúc này lại cầm chén nước bùa hỏi tới hỏi lui mấy lần.

Hạ Tuy cam đoan đến vài lần, Tiểu Uông mới thở phào, có điều vẫn tỏ vẻ sau khi trở về sẽ hỏi kỹ lại xem gần đây bà xã có gặp phải việc gì lạ không, nếu còn có vấn đề gì, hỏi rõ ràng rồi buổi tối lại gọi điện cho Hạ Tuy để nói tình huống cụ thể.

Hạ Tuy nghĩ buổi tối mình còn có việc, bảo Tiểu Uông ngày mai hẵn nói, Tiểu Uông biết không phải Hạ Tuy sợ phiền toái mới từ chối như, nói như vậy chắc chắn là có việc, trong lòng dù lo lắng nhưng cũng chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

Hạ Tuy đốt bùa không phải dùng lửa bình thường, sau khi lá bùa cháy hết sẽ biến thành tro tàn màu trắng, hòa tan hoàn toàn vào nước không thấy chút tạp chất, còn sẽ có một mùi hương thoang thoảng, Tiểu Uông lừa bà xã uống nước xong, nhìn chằm chằm Khâu Diệp, lúc ăn cơm còn liên tục hỏi có cảm thấy khó chịu gì hay không.

"Đừng hỏi nữa, không có gì khó chịu cả, anh mau ăn cơm đi, không biết làm gì thì lột tôm cho Hiểu Hiểu này, con bé thích ăn cái này.


"
Khâu Diệp bị hỏi cảm thấy phiền, những người khác trên bàn cơm đều đang nhìn, hai người đã là vợ chồng lâu năm, con cũng đã có hai đứa, mà còn sếnh súa như vậy, khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên mà.

"Chị dâu, đây là anh Trọng quan tâm chị thôi mà.

"
Hạ Đông ồn ào, xoay mặt liền bị đội trưởng Dương ngồi kế bên cười ha hả, “Đừng ồn ào, sao lại gọi là anh Trọng, tôi và chú Uông xưng anh em, cậu phải gọi là chú.


Tuy rằng đội trưởng Dương coi như mắt nhắm mắt mở chuyện của Hạ Đông với con gái mình, nhưng vẫn thường tìm cơ hội mang chuyện tuổi tác ra trêu chọc Hạ Đông.

Dương Khả Diệu biết vì sao bố không vui, nên cũng không giận, chỉ cười cười lén lút nắm tay Hạ Đông dưới gầm bàn.

Hạ Đông được bạn gái dỗ dành như vậy, cũng không cảm thấy mất mặt, dù sao người ở đây cũng xem như người nhà, nên mặt dày gọi Tiểu Uông một tiếng “chú Uông”, khiến mọi người cười ầm cả lên.

Khâu Diệp thấy người đàn ông của mình và đồng nghiệp quan hệ không tệ, đặc biệt là vị Hạ trưởng phòng kia, vô cùng giản dị thân thiện, lại thấy thái độ thoải mái của Tiểu Uông trước mặt đồng nghiệp, có thể thấy chồng mình làm công việc này rất thoải mái, Khâu Diệp nhìn mà cười không ngớt miệng.

La Y ở bên cạnh gắp thức ăn cho đội trưởng Dương, nửa thật nửa đùa giáo huấn ông một câu, đội trưởng Dương hậm hực mỉm cười, gãi gãi cánh mũi, vùi đầu ăn cơm không thèm nhìn Hạ Đông nữa.

Bị một bàn người chê cười, nhưng Tiểu Uông cảm thấy chẳng sao cả, chút này đối với những người như hắn mà nói vốn dĩ không quan trọng, dùng đũa gắp vài con tôm lột cho con gái của mình, thuận tay cũng gắp thêm thức ăn cho con trai và bà xã ngồi bên cạnh những món họ thích.

Đêm nay nhiều người, mọi người đều ngồi chen chút, nhưng ngồi chen chút chính là bọn Tiểu Uông, còn Hạ Tuy thì được mọi người nhường cho vị trí chủ tọa.

Hạ Tuy ngồi ghế chính, nhìn cảnh tượng trên bàn ăn, vốn không có cảm giác gì, nhưng thấy vừa rồi Khâu Diệp nói như vậy, những người khác lại mỉm cười, đột nhiên Hạ Tuy sinh ra một cảm giác kỳ lạ.

Bọn Hạ Dạ và Tiểu Hắc, Chu Khải, Ô huynh đều ở trên lầu, không xuống dưới, dù sao đêm nay còn có thêm người nhà, bọn họ ở đây cùng nhau ăn cơm, khó tránh sẽ lộ ra manh mối, dọa người ta sẽ không tốt.

Thường ngày Hạ Tuy ở đâu cũng có Tiểu Hắc và Hạ Dạ bên cạnh, lúc này đột nhiên một mình một người ngồi bên bàn cơm, bên cạnh hai ông cháu già Lý chăm sóc lẫn nhau, nhìn những người khác nói đùa rồi cười theo, tự thành một quốc gia.


Hạ Tuy bưng chén trà uống ngụm trà, bỗng dưng sinh ra một cảm giác cô quạnh, sau đó trong đầu bất ngờ vang lên câu ca lúc nãy Ô huynh vừa ngâm nga, "Náo nhiệt đều là người khác, chẳng liên quan đến tôi.

"
Tâm trạng này đến thật đột ngột, Hạ Tuy vậy mà lại đột nhiên hi vọng bản thân sẽ

có một người nào đó để nhớ thương.

Nghiêm túc hồi tưởng một chút, hình như người mà hắn có thể tưởng nhớ cũng chỉ có lão ngoan đồng kia mà thôi.

Đáng tiếc lão ngoan đồng đã sớm thoát xác tám trăm năm trước, đêm đó trước lúc từ trần còn lừa Hạ Tuy, dùng toàn bộ tiền riêng chạy xuống chân núi mua con gà quay và một bầu rượu ngon, bản thân lén lút ăn hết chỉ chừa cho hắn cái đùi, còn trơ trẽn viết cố ý mua cho hắn bồi bổ cơ thể, xong rồi bắt chéo chân ngậm cười nằm trên giường cứ như vậy rời đi.

Với bọn họ mà nói, cái chết không phải là một sự kiện gì đáng khóc, Hạ Tuy qua nhiều năm nhớ lại, cũng không cảm thấy bi thương hay khổ sở gì.

Trước kia Hạ Tuy cảm thấy là do bản thân mình nhìn thấu hồng trần nên đã buông bỏ thất tình lục dục, bây giờ đến nơi này, nhìn nhiều thấy nhiều, thỉnh thoảng lại bị những phim truyền hình đủ các thể loại ảnh hưởng, Hạ Tuy cũng hiểu rõ bản thân mình vốn dĩ chưa từng cầm lên, nói cái gì mà buông bỏ chứ.

Lúc bản thân mình đang nảy sinh những cảm giác kỳ lại, Tiểu Hắc lại đột nhiên chạy xuống, trên cổ treo di động của Hạ Tuy, Hạ Tuy nhìn thấy là biết bọn Chu Khải đã treo lên cho Tiểu Hắc, hẳn là có người quan trọng muốn liên lạc với hắn.

Nếu để Chu Khải đi đưa điện thoại, tuy rằng Chu Khải có thể hiện hình để người khác nhìn thấy, nhưng một “người sống” sờ dờ mà lại không tham gia liên hoan với bọn họ, sẽ khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ.

Nếu để một con chó con màu trắng đưa điện thoại xuống, cùng lắm sẽ được mọi người khen nó thông minh mà thôi.

Hạ Tuy khom lưng ôm Tiểu Hắc vào lòng, cảm giác cô quạnh vừa rồi cũng giảm bớt, lấy di động ra nhìn, là Giang Húc gởi WeChat, nói là một lát tan làm sẽ đến đây tìm hắn.

Đã trễ thế này mà vẫn còn ở công ty, Hạ Tuy cũng không biết nên nói cái gì, có điều Giang Húc thích cuộc sống như thế, cũng không có gì khiến người ta phải phê bình, nhưng cũng có vài phần tình nghĩa, cho nên ngẫm nghĩ một chút, nhắc nhở giữ gìn sức khỏe thôi.

Giang Húc lại trả lời rất nhanh, chỉ nói có việc, lát gặp rồi nói.

Bị quấy rầy như vậy, Hạ Tuy đã khôi phục tâm trạng bình thường, nói đùa cùng bọn người đội trưởng Dương vài câu, lại vuốt vuốt mớ lông mềm mại của Tiểu Hắc, cảm giác không tệ.

"Đêm nay đa tạ Hạ trưởng phòng chiêu đãi, ông Lý à, vất vả cho ông rồi.


"
"Nào có nào có, sau này có thời gian mời mọi người thường xuyên đến chơi.

"
Dù sao Văn phòng của bọn họ thật sự rất rảnh rỗi.

Đương nhiên, người bận rộn cũng chỉ có một mình trưởng phòng Hạ Tuy.

Một hồi khách sáo tiễn mọi người về hết, Hạ Tuy thấy thời gian vừa lúc, cũng lười quay về phòng, liền thả Tiểu Hắc trở về, Hạ Tuy nhìn thời gian không sai biệt lắm, cũng lười hồi trong viện, liền phóng tiểu hắc trở về, bản thân đút tay vào túi quần đứng ở đầu ngõ chờ.

Quả nhiên mười mấy phút sau xe của Giang Húc đã tới, có điều lần này xe do cô lái.

Xa xa ngoài ý muốn nhìn thấy Hạ Tuy ngọc thụ lâm phong dạo bước dưới ánh đèn đường mờ nhạt.

Giang Húc cố ý giảm tốc độ từ từ dừng xe bên cạnh Hạ Tuy, cười đặt khủy tay trên cửa sổ, quay đầu nhướng mày cong môi mỉm cười, ra vẻ phong lưu mà huýt sáo, trầm giọng hỏi.

“Anh chàng đẹp trai, đang chờ tôi sao?”
Hạ Tuy kỳ quái nhìn Giang Húc, "Đương nhiên là chờ cô.

"
Giang Húc bật cười, những ngón tay vô thức vân vê từng lọn tóc, hôm nay cô cố ý xõa tóc lại còn uốn cong, chính vì không để bản thân mình thoạt nhìn giống một nữ chiến sĩ chuẩn bị ra chiến trường, trời biết
.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện