Mặc dù như vậy, Tiêu Thần cũng rất hài lòng, dung hợp huyết mạch Cơ gia khiến hắn đạt được nhiều chỗ tốt, nghĩ tới đây trên mặt hắn toát ra vẻ hài lòng. Nhưng vào lúc này, sắc mặt Tiêu Thần đột nhiên biến đổi, ngoại giới một ngày trong Tả Mi đạo tràng là một tháng .Giờ phút này đã là một ngày cuối cùng của kỳ hạn ba tháng sao!
- Linh Chi ta có việc gấp cần đi trước.
Nói xong, Tiêu thần một bước phóng ra, thân ảnh liền biến mất.
Cơ gia.
Thời hạn ba tháng đã đến, Táng viên mở ra, vô số tộc nhân Cơ thị đứng xung quanh mắt nhìn hư không phía trước, trong mắt đều lộ tia đau lòng. Nhưng càng nhiều tu sĩ nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, nhìn chân mày thanh hơi cau, rất là đau lòng.
Sắc mặt của Cơ Nhược Hải hơi âm trầm mắt lấp lóe tia phức tạp:
- Không lẽ ta sai thật sao? Vốn tưởng cho Tịch Nguyệt và tiểu tử Tiêu Thần một chút cơ hội kết hợp, nếu vì vậy mà hại Tiêu Thần mất mạng thì lão phu làm sao yên lòng?
Cơ Nhược Hải hơi do dự tiến lên một bước, nhỏ giọng nói:
- Tịch Nguyệt, đã là ngày cuối cùng, xem ra Tiêu Thần đạo hữu sẽ không đi ra. Huyết mạch trong cơ thể ngươi còn chưa ổn định, không thể ở bên ngoài lâu, mau quay về sau núi đi. Lão phu sẽ để lại đệ tử đóng giữ nơi này, nếu có tin tức của Tiêu Thần đạo hữu tất nhiên sẽ lập tức phái người thông báo cho ngươi.
Bốn mươi chín tu sĩ Cơ gia đứng sau lưng Cơ Nhược Hải biểu tình nghiêm nghị, ánh mắt kiên định. Trong đó tu vi kém nhất đến đẳng cấp Nguyên Anh hậu kỳ, có mấy người Nửa Bước Bất Trụy vững chắc đã đến Nguyên Anh cực hạn. Những tu sĩ này là đỉnh cao hậu bối trong Cơ gia. Vì mở ra Huyết Mạch Chi Địa này Cơ gia đã đổ hết lực lượng vào trong, có một nửa số người hay nhiều hơn nữa sẽ vĩnh viễn chôn xác trong Huyết Mạch Chi Địa nhưng tu sĩ đi ra ngoài thu hoạch được nhiều hơn, bọn họ sẽ trở thành cột chống tương lai của Cơ gia.
Cơ Tịch Nguyệt nghe vậy sắc mặt không thay đổi, lắc đầu khẽ nói:
- Sư đệ chắc chắn sẽ trở về, ta muốn chờ hắn tại đây.
Giọng nói thản nhiên nhưng tỏ rõ quyết ý.
Cơ Nhược Hải cau mày nhưng không khuyên nữa, lắc đầu.
Một lúc sau có tiếng thở dài từ bầu trời vọng lại, Lão Tổ Cơ gia đến từ bao giờ.
Tất cả tu sĩ Cơ gia kính cẩn quỳ xuống, khuôn mặt kính sợ:
- Tham kiến lão tổ!
Lão Tổ Cơ gia phất tay ra hiệu mọi người đứng dậy, đảo mắt qua nhíu mày nói:
- Tịch Nguyệt, lão phu cho ngươi ngươi đi ra chờ đợi nửa canh giờ, hiện giờ đã đến thời hạn, ngươi phải về mật cảnh nếu không huyết mạch mới ổn định trong người rất có thể lại tán loạn, khi đó sẽ tạo thành tổn thương cho ngươi. Hơn nữa lão phu sắp dẫn đệ tử trong tộc qua pháp trận truyền tống trận đến Huyết Mạch Chi Địa, không có thời gian tiếp tục chờ đợi.
Lão Tổ Cơ gia chau mày trầm giọng nói:
- Tiểu tử Tiêu Thần ba tháng không ra Táng viên, thật ra trong lòng ngươi và ta sớm biết rõ có lẽ hắn đã chết ở bên trong. Tịch Nguyệt nha đầu, ngươi cần gì lừa mình dối người.
Trong giọng nói toát ra tiếc thương, lão bất tử rất thích Tiêu Thần nhưng giờ thì . . .
Nguyệt Vũ nhíu mày, kiên định nói:
- Lão tổ, Tịch Nguyệt vững tin sư đệ sẽ trở về!
Lão Tổ Cơ gia nhíu mày nói:
- Tịch Nguyệt đừng thiên chấp như vậy, không thì lão phu đành cưỡng ép đưa ngươi về mật cảnh!
Lão Tổ Cơ gia còn chưa quát hết câu đã có giọng nói bình thản phát ra từ phía trước:
- Tôn Giả đừng gấp, vãn bối trở lại đây.
Giọng nói bình thản như truyền vào tai mọi người khiến tinh thần người phấn chấn. Bọn họ ngước đầu lên thấy không gian gợn sóng, một thân hình cao ráo chậm rãi hiển hiện.
Lão Tổ Cơ gia nhìn người đó, con ngươi co rút lóe tia giật mình, sau đó cười dài:
- Giỏi! Tiêu Thần tiểu tử, ngươi không khiến lão phu thất vọng. Lão phu biết ngay với khí vận tạo hóa của ngươi sao có thể chết trong Táng viên