Nếu sớm thì anh đã chẳng gặp em rồi.
Hôm ấy Phương Hạo trực ca sáng theo quy củ, tầm hơn bốn giờ sẽ tan ca, bèn hẹn Trần Gia Dư năm rưỡi tới nhà mình.
Trần Gia Dư không có chuyến bay nên mặc quần áo thường ngày tới, vừa vào cửa đã thấy khuôn mặt tươi cười của Phương Hạo.
Không chỉ tâm trạng vui vẻ của Phương Hạo lan tỏa – chẳng những lan qua đường dây điện thoại mà còn lây lan qua khoảng cách gần sát giữa hai người, mùi hương thức ăn trong phòng cũng phả vào mặt Trần Gia Dư.
Trần Gia Dư vừa bước vào nhà, túi còn chưa kịp đặt xuống, việc đầu tiên phải làm là kéo tay và eo của Phương Hạo vào lòng rồi ôm má cùng cằm của cậu ấy để trao nụ hôn thật dài, sống mũi cao thẳng cọ lên má cậu ấy.
Mãi tới khi có hơi ngạt thở, Phương Hạo mới đẩy Trần Gia Dư ra.
Cánh môi mỏng của anh đã bị nước bọt làm cho ướt nhoẹt, bản thân Phương Hạo cũng biết điều đó nên đưa mu bàn tay lên quệt.
“Nhớ em à.” Phương Hạo cười nói.
Trần Gia Dư đáp “Ừm”.
Lúc này anh mới đặt túi xuống, thay giày của mình ra.
Vì tình hình dạo gần đây, Trần Gia Dư thường xuyên qua đêm tại nhà Phương Hạo nên anh có để lại vài bộ quần áo, hai bộ đồng phục phi công, bàn chải đánh răng và dép tông cùng một vài vật dụng hàng ngày khác.
“Thơm ghê.” Trần Gia Dư nói.
“Em thơm hay thức ăn thơm.” Phương Hạo tỏ vẻ nghiêm túc nhìn Trần Gia Dư.
Trần Gia Dư nhận ra mình thật sự không tài nào chống cự nổi dáng vẻ ghẹo người nhưng lại không tự nhận thức được này của Phương Hạo.
Anh đẩy cậu ấy vào tưởng, luồn tay vào trong áo len của Phương Hạo, vuốt ve vòng eo của cậu ấy.
Phương Hạo bị lạnh, lấy tay Trần Gia Dư ra trả về chỗ cũ: “Đừng nghịch, ăn cơm trước đã.”
Trần Gia Dư chỉ trêu chọc cậu ấy một chút.
Anh cũng có hơi đói, thôi thì ăn trước rồi chuyện khác tính sau.
Phương Hạo kêu Trần Gia Dư ngồi xuống, sau đó múc thức ăn từ trong nồi ra.
Trần Gia Dư lúc này đã biết mùi thơm quen thuộc kia bắt nguồn từ đâu: Phương Hạo nấu thịt kho tàu cho anh.
Món rau thì có nấm và măng tây bỏ lò, ăn kèm sốt tiêu chanh, trông cũng rất ngon miệng.
“Anh mãi chẳng tới, em học thành tài rồi.” Phương Hạo cười bảo, “Nếm thử đi rồi chấm điểm cho em.”
Trần Gia Dư vô cùng ngạc nhiên, tuần trước anh mới chỉ gửi công thức cho Phương Hạo thôi mà.
Công thức này ban đầu là do mẹ anh có được từ chỗ chị gái bà ấy, Trần Gia Dư rất giữ gìn.
Nấu theo công thức này tỷ lệ thất bại sẽ gần như bằng không.
Thế nhưng lần trước lúc làm món này anh cũng không chú ý hướng dẫn Phương Hạo từng bước, không ngờ Phương Hạo lại có thể tự mình mày mò thành công theo công thức.
Trần Gia Dư gắp một miếng thịt cho vào miệng, còn chưa kịp nuốt xuống đã vội nhận xét: “Ngon lắm.”
Phương Hạo ngồi phía đối diện, lườm anh ấy: “Nói thật lòng.”
Trần Gia Dư: “Ngon thật mà.”
Phương Hạo vẫn cương quyết: “Anh phải nói thật thì em mới có thể tiến bộ được.”
Phương Hạo biết Trần Gia Dư là dạng người khéo đưa đẩy, làm gì hay nói gì thì đều muốn khiến anh vui vẻ.
Vậy nên nếu Phương Hạo muốn được nghe lời thật lòng của Trần Gia Dư thì phải dồn ép.
Trần Gia Dư lúc này mới chịu nói: “Em có thể thắng nước màu thêm chút nữa.”
Phương Hạo cầu được ước thấy nên hiển nhiên cũng không có gì là không vui.
Anh khẽ gật đầu, sau đó cơm cũng chẳng ăn mà đứng dậy, lấy tờ giấy được cố định bằng nam châm trên tủ lạnh xuống.
Trần Gia Dư nhìn cẩn thận tờ giấy đó.
Đây chẳng phải công thức tổ truyền của gia đình anh đó sao?
Phương Hạo ngẩng lên nhìn Trần Gia Dư rồi bảo: “Anh đói rồi nhỉ, đói thì ăn trước đi.” Sau đó Phương Hạo mặc kệ phần cơm của mình, cầm bút đánh dấu ở bước thắng nước màu.
Trần Gia Dư vốn đang cúi đầu gắp thức ăn, nhưng rồi lại thấy Phương Hạo nghiêm túc tiếp nhận ý kiến phản hồi của mình như thế, trong lòng bỗng trào dâng một cảm xúc khó tả.
Phương Hạo không ngồi ghế mà đứng dựa bàn, cúi đầu ghi chú trên công thức.
Cậu ấy biết dạo gần đây anh bận nên đã cất công nấu cơm cho anh, hơn nữa có vẻ như không chỉ luyện tập một lần mà đạt được trình độ hiện tại.
Trong đầu Trần Gia Dư chợt nảy ra một suy nghĩ có phần xa xỉ: Đây là một ngày của anh nhưng cũng có thể là hàng ngày của anh… Anh chỉ cảm thấy dường như có ai đó khẽ đạp một cái thật dịu dàng vào nơi mềm mại nhất trong tim anh.
“Sao thế anh?” Phương Hạo thấy Trần Gia Dư không ăn thì ngẩng lên hỏi.
Trần Gia Dư hỏi: “Em làm món này mấy lần rồi?”
“Đây mới là lần thứ hai thôi.
Tuần trước em có tập nấu một lần, đồ thì em tự ăn hết.” Phương Hạo cười đáp, “Cũng may dạo gần đây tăng cường độ tập luyện, em ăn nhiều mà cũng tiêu hóa được nhiều.”
Trần Gia Dư dựa lại gần, khẽ vuốt ve gò má của Phương Hạo, sau đó mới lại cầm đũa lên.
Bữa ăn đó, hai người họ chỉ trò chuyện về việc nấu nướng cùng công việc thường ngày, không một ai nhắc tới cú điện thoại vào rạng sáng mấy hôm trước lúc ở Thiên Tân.
Một người không muốn nói thêm, một người không dám hỏi thật.
Người giả câm, kẻ giả điếc, câu chuyện cứ thế qua đi.
Trong mối quan hệ của người trưởng thành, có những chuyện là cùng ngầm thấu hiểu mà cũng có những chuyện là ăn ý cùng lãng quên.
Ăn tối xong, Trần Gia Dư chủ động dọn dẹp bát đũa.
Trong lúc dọn dẹp, điện thoại đặt trên bàn của anh chợt rung lên.
Hai tay anh đang dính nước, đành hỏi Phương Hạo: “Ai thế?” Chủ yếu là vì sợ bên bố mẹ anh có vấn đề gì.
Phương Hạo được Trần Gia Dư cho phép thì mới ngó lại nhìn, sau khi thấy tên người gọi đến thì có chút gượng gạo: “Nghiêm Vũ.” Anh cũng không lảng tránh, dù sao người ta cũng đã gọi tới, anh muốn giả bộ chưa thấy cũng không được.
Giọng điệu Trần Gia Dư ngược lại rất bình thản, bảo: “Ờ, tắt máy đi.”
Phương Hạo bèn nhấc tay tắt máy.
Trần Gia Dư bỏ hết bát đĩa vào máy rửa bát giúp Phương Hạo, sau đó lau sạch tay rồi lấy táo từ trong tủ lạnh ra, cắt miếng và đưa cho Phương Hạo.
Lúc này, điện thoại của Trần Gia Dư lại rung lên, thông báo tin nhắn của Wechat nối đuôi nhau nhảy ra.
Nghiêm Vũ thấy không gọi được cho anh nên chuyển sang nhắn tin.
Trần Gia Dư bấy giờ mới cầm điện thoại lên xem.
Tin nhắn đầu tiên:「 Gia Dư, dạo này anh vẫn khỏe chứ? 」
Tin nhắn thứ hai:「 Mai là ngày 11 rồi, em lại nhớ về ba năm trước.
」
Tin nhắn cuối cùng:「 Cũng không có chuyện gì khác.
Em chỉ là muốn tìm anh nói chuyện, xem anh thế nào thôi.
」
Trần Gia Dư thở dài không thành tiếng.
Anh rất khỏe, còn khỏe hơn lúc độc thân trước đây.
Có người mang cơm tới sân bay cho anh, có người để sáng đèn chờ anh về nhà.
Chẳng qua những lời này, anh nói với Nghiêm Vũ cũng đâu có ý nghĩa gì.
Cuối cùng, là Phương Hạo ở bên cạnh nhắc Trần Gia Dư: “Anh gọi lại đi.”
Phương Hạo cho rằng Trần Gia Dư ngại vì đang ở nhà mình nên mới không nhận điện thoại của bạn gái cũ, nhưng thật ra không phải vậy.
Ngay cả lúc bình thường Trần Gia Dư cũng sẽ làm vậy, sau đó nhắn tin Wechat mấy câu coi như xong chuyện.
Thế nhưng Phương Hạo đã nhắc, Trần Gia Dư cũng bèn gọi lại, dù sao anh cũng không có gì cần giấu diếm.
Phương Hạo chủ động đứng dậy, đi vào phòng ngủ dọn dẹp, một lần nữa để lại trọn vẹn không gian riêng tư cho Trần Gia Dư.
Anh có thể nghe thấy loáng thoáng đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ, sau đó Trần Gia Dư phía đầu bên này trả lời quả thực rất mơ hồ: “… Rất ổn, vẫn vậy thôi … Bà ấy cũng ổn, dạo này chỉ ở nhà, không ở viện … Ừ, mai sao? … Cũng không có gì, chỉ là một ngày bình thường.
…”
Cuối cùng, Trần Gia Dư nói: “… Anh có chút việc nên cúp máy trước đây.
Ừm, hôm khác nói chuyện.” Rồi anh cúp máy, cả cuộc nói chuyện chưa quá năm phút.
Phương Hạo lúc này mới cầm lấy miếng táo, vừa ăn vừa hỏi Trần Gia Dư: “Sao hai người lại chia tay vậy?”
Trần Gia Dư nhìn Phương Hạo, bỏ điện thoại lại lên bàn, sau đó mới đáp: “Nói đơn giản thì là tính cách không hợp.
Còn nếu đi vào chi tiết thì là vì anh cảm thấy bản thân luôn là người cho đi còn cô ấy thì luôn nhận lấy, dần dà cảm thấy mệt mỏi, yêu đương không còn vui vẻ nữa.
Chẳng qua cũng duy trì được một khoảng thời gian rất lâu không chia tay.
Về sau, sau vụ việc hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông, anh mới chợt tỉnh ngộ.”
Con người thường sẽ giác ngộ một số đạo lý sau khi trải qua những tình huống cận kề cái chết như chuyến bay số hiệu 416, Phương Hạo không thấy chuyện này lạ, thế nhưng…
“Cô ấy có biết không?” Phương Hạo hỏi Trần Gia Dư.
“Ý em là nguyên nhân chia tay sao? Nguyên nhân trực tiếp là sau vụ việc tại Hồng Kông, cô ấy đã không ủng hộ cũng như thấu hiểu cho anh.
Điều này anh có nói với cô ấy rồi.” Trần Gia Dư khẽ bóp trán, để nhớ lại những chuyện này thật sự không dễ dàng gì với anh.
Giữa anh và Nghiêm Vũ luôn là Nghiêm Vũ đơn phương không chịu cắt đứt.
Cô ấy cứ luôn thăm dò còn anh thì cứ mãi ứng phó một cách qua loa.
“Thế nhưng nguyên nhân thật sự?”
“Nói cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Dẫu sao cũng từng là người yêu, nói ra những điều ấy thì tàn nhẫn quá.
Về sau bẵng đi một thời gian, cũng không tiện nhắc tới nữa.”
Thời điểm vô cùng cực đoan nhất, Trần Gia Dư cũng chỉ nghĩ sẽ nói với Nghiêm Vũ rằng “Ở bên em anh thật sự rất mệt mỏi.
Anh không muốn chiều theo em cả đời, thôi thì việc này để cho bố mẹ em vậy.” Thế nhưng anh cùng lắm là nghĩ tới chứ chưa bao giờ nói ra khỏi miệng.
Trong tiềm thức của Trần Gia Dư, anh rất sợ việc trở mặt với người mình từng thân thiết, cũng sợ đối phương sẽ vì chuyện này mà phủ nhận mọi điều ở anh, dù cho bọn họ đã chia tay.
Phương Hạo đột nhiên nghiêm mặt, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn bao giờ hết, nói với Trần Gia Dư: “Anh không nói rõ sự thật thì còn tàn nhẫn hơn.”
Phương Hạo đặt mình vào địa vị của người khác, liên tưởng tới chuyện giữa mình và Lộ Gia Vĩ.
Khi chia tay không chịu cho đối phương biết lý do thật sự, cứ nghĩ rằng như vậy là giữ thể diện nhưng sự thật lại là ngược lại.
“Anh…” Trần Gia Dư lên tiếng nhưng rồi lại nuốt những lời sau đó trở vào: “Em nói cũng có lý.”
Anh có chút ngạc nhiên.
Nếu đổi lại là người khác thấy người yêu cũ gọi điện tới thì có lẽ ghen tuông hay bận tâm còn chẳng kịp.
Thế nhưng Phương Hạo không những không nghĩ theo chiều hướng đó mà ngược lại còn đồng cảm với Nghiêm Vũ.
Nghĩ kỹ lại cũng phải, ngày nào anh còn chưa giải thích rõ ràng với Nghiêm Vũ vì sao anh không thể tiếp tục mối quan hệ giữa hai người thì ngày ấy Nghiêm Vũ vẫn sẽ cảm thấy cô còn lý do để tới tìm anh nói chuyện, cảm thấy hai người vẫn còn khả năng tái hợp dù là mong manh.
Bây giờ đã khác rồi, anh đã có Phương Hạo.
Không được biết chính xác lý do chia tay là bất công với Nghiêm Vũ, Nghiêm Vũ không ngừng liên lạc với anh là bất công với Phương Hạo.
Phương Hạo tạo một chút động lực cho Trần Gia Dư: “Vậy nên?” Thật ra anh chỉ định hỏi thêm một câu vậy, để nghe anh ấy thể hiện thái độ rõ ràng.
“Có lý” này lập trường không vững, có khả năng đối phương chỉ là tiện thể hùa theo.
Thế nhưng Trần Gia Dư không trả lời, chỉ cầm lấy điện thoại và đứng lên.
Anh đi ra ngoài ban công, bấm gọi số điện thoại của Nghiêm Vũ.
Cuộc gọi này có lẽ sẽ rất lâu, anh không định gọi trong phòng khách.
Lúc cuộc gọi vừa được kết nối.
Nghiêm Vũ thấy Trần Gia Dư chủ động gọi cho mình thì mừng rỡ khôn cùng vì nghĩ anh muốn nói chuyện.
Không đợi Trần Gia Dư lên tiếng, cô đã một mình độc thoại trước, nói một lúc rất lâu về tình hình của cô dạo này sau khi nghỉ việc.
Trần Gia Dư vừa đáp phụ họa, vừa suy nghĩ trong đầu xem nên ngả bài như nào.
Dù sao cũng sẽ phải nói, chẳng qua anh định để Nghiêm Vũ nói trước đã.
Đêm đông nhiệt độ xuống thấp, Trần Gia Dư chỉ mặc một chiếc áo len đứng ngoài ban công nói chuyện điện thoại.
Hơn năm phút sau, chợt có ai kéo cửa ban công.
Anh quay đầu lại nhìn, thì ra là Phương Hạo, trên tay cậu ấy là một chiếc áo phao.
Anh cầm điện thoại để sát bên tai bằng một tay, rồi dùng khẩu hình miệng nói cảm ơn với