Nguyên liệu gà hầm nấm rất phong phú, trừ bỏ cải trắng, khoai tây, nấm, Hứa Thanh Thanh còn phát hiện phía dưới có nấm kim châm.
Hứa Thanh Thanh lại ăn một miếng khoai tây ngâm đẫm canh gà, ăn vào mềm mại, lúc này mới phát hiện, Thẩm Khang Bình thế nhưng vẫn luôn ăn cơm trắng, một miếng đồ ăn cũng không ăn, hộp cơm cơm đã mất một góc.
Cửa hàng này dùng gạo khá tốt, cơm khá dẻo, bình luận của cửa hàng có không ít khách hàng khen cơm nhà này không tồi.
Có thể được khách hàng hiện đại khen ngợi, ăn vào trong miệng Thẩm Khang Bình càng thơm ngon, không ăn một ngụm đồ ăn mà hắn có thể xử lý một hộp cơm trắng lớn.
Hứa Thanh Thanh xem hắn ăn cơm trắng ngon lành, buồn cười đồng thời lại có chút chua xót.
Cô nói: "Cầm chén lại đây."
Cơm trong miệng Thẩm Khang Bình vừa thơm vừa mềm, nhai một hồi, còn có chút ngọt, ăn vào thỏa mãn nói không nên lời.
Nghe em gái nói, trong lòng hắn có điểm luyến tiếc, bất quá sợ không nghe lời em gái lại không để ý tới hắn, trộm vào vào miệng một miếng cơm to, mới buông chén cơm trong tay xuống.
Hứa Thanh Thanh nhìn quai hàm hắn nháy mắt phồng lên, cạnh lời mà nhẹ lắc đầu, chia cái trứng chiên thành hai phần, một nửa bỏ vào trong chén của hắn, sau đó lại đem thịt gà, khoai tây, cải trắng, nấm hương, nấm kim châm gắp mỗi thứ một ít đặt vào trong chén, cuối cùng múc không ít canh ở phía trên.
"Giữa trưa liền ăn chỗ này, còn lại để buổi tối ăn." Hứa Thanh Thanh nói xong, đem chén cơm một đặt lại trước mặt hắn.
Cơm cùng thịt gà, rau dưa thoạt nhìn rất mê người, thêm canh gà hầm nấm càng thêm đẹp mắt, làm người ta khó nhịn.
"Em gái thật tốt!" Thẩm Khang Bình nhìn thịt cùng đồ ăn trong chén, thật lòng nói.
Hứa Thanh Thanh cười một chút: "Nhanh ăn đi."
Nói xong, cô bẻ đôi màn thầu trong tay, gắp một ít trứng chiên, thịt gà, khoai tây, nấm kẹp vào giữa.
Đồ ăn đều ngấm không ít nước canh, bỏ vào màn thầu, đều ngấm màn thầu, một ngụm cắn xuống, hương vị phong phú lại ăn ngon.
Hứa Thanh Thanh cảm thấy ăn xong cái màn thầu trong tay cô liền no, vì thế đậy phần gà hầm nấm lại, cũng không mở hai phân cơm kia, định giữ lại buổi tối ăn.
Cô cầm màn thầu đầy nhân cắn một miếng ngon lành, Thẩm Khang Bình cũng không chịu nổi mùi thơm của gà hầm nấm lại bưng chén lên ăn tiếp.
Trong thôn có cách nói, ăn cơm mà cắn phải miệng là thèm thịt.
Thẩm Khang Bình ăn một ngụm thịt gà trước, hương vị tươi mới thơm ngon đó làm hắn trực tiếp cắn phải môi, nhưng mà hắn lại không thèm để ý.
Ăn liên tục hai miếng thịt gà, Thẩm Khang Bình nhìn một miếng còn lại, liếm môi có chút luyến tiếc ăn hết ngay.
Vì thế hắn lại ăn một miếng cơm, kết quả hai mắt lập tức sáng bừng, trong miệng hàm hồ nói ngon.
Cơm được chan đẫm canh gà tự nhiên ngon, Thẩm Khang Bình hồng hộc xử lý hết nửa chén, lúc này mới hơi chậm lại.
Ở đây cũng có khoai tây, nấm cũng có thể hái từ sau núi, bởi vậy trừ bỏ trứng chiên, những món khác trong chén cũng không tính là hiếm lạ, khi tình hình thiên tai không nghiêm trọng, các nhà trong thôn trên cơ bản đều có thể ăn tới.
Nhưng mà, trong thôn nấu ăn tiếc cho nhiều dầu, tiếc cho nhiều muối, sao có thể ăn ngon như món gà hầm nấm này.
Thẩm Khang Bình nếm qua liền phát hiện, dù là khoai tây, nấm, cải trắng đều đặc biệt ngon, ăn ngon đến mức hắn thiếu chút nữa nuốt cả lưỡi.
Cơm chan đẫm nước canh gà hầm nấm, hơn nữa phía trước Thẩm Khang Bình còn ăn hai cái bánh bao, hắn ăn xong một nửa nhiều cơm cùng đồ ăn, không sai biệt lắm có năm phần no.
Phải biết rằng, mấy năm nay mọi người có thể duy trì hai, ba phân no đã rất không tồi rồi, không ít người chỉ có thể duy trì trạng thái không đói bụng tới chết thôi, nếu có thể ăn năm phần no đại khái có thể hạnh phúc muốn chết.
Tốc độ ăn cơm của Thẩm Khang Bình bắt đầu chậm lại, hắn một bên nhịn không được lại ăn một miếng cơm, một bên nhìn về phía em gái, lặp lại vài lần như thế mới ngừng tay, đem chén đặt xuống.
Hứa Thanh Thanh đã sớm ăn xong màn thầu nhìn thấy động tác của hắn, trong mắt lộ ra nghi hoặc, cảm thấy với sức ăn của hắn hẳn là có thể ăn hết chén cơm này, sao đột nhiên ăn khoogn hết?
"Em gái, cho em ăn." Thẩm Khang Bình thấy cô nhìn về phía mình, lưu luyến không rời mà đem chén cơm đẩy đến trước mặt cô.
Hứa Thanh Thanh cúi đầu, nhìn thấy trong chén nửa cái trứng chiên còn nguyên cùng với thịt gà bên cạnh, không khỏi hỏi: "Anh không ăn được nữa sao?"
Thẩm Khang Bình không biết nói dối, lắc đầu nói thẳng: "Cơm ăn rất ngon, em gái chưa ăn, để lại cho em gái ăn."
Ăn ngon như vậy, hắn cực kỳ thích ăn, ăn thêm một chén nữa cũng được, nhưng mà nghĩ đến lúc mẹ còn sống, có đồ ăn ngon đều sẽ chia đôi cho hắn cùng em gái, cảm thấy mình không thể ăn hết một mình.
Hứa Thanh Thanh tức khắc cười rộ lên, giơ miếng màn thầu còn thừa một chút nói: "Em cũng có thịt với trứng, ăn hết đã no rồi, tự anh ăn đi."
Nói xong, thấy hắn rõ ràng còn chưa hết thèm trộm dùng khóe mắt nhìn chén cơm, lại lắc đầu không chịu ăn, cô lại bổ sung: "Anh xem, buổi tối vẫn còn, thật sự em ăn không vô, chờ buổi tối lại ăn."
Nghe cô nói, nhìn đến hai cơm hộp cùng nửa hộp đồ ăn còn lại, lúc này Thẩm Khang Bình mới bưng chén lên lại, ăn từng ngụm từng ngụm.
"Ăn ngon không?" Hứa Thanh Thanh thấy hắn ăn đến ngon lành, cười hỏi.
"Ăn ngon." Thẩm Khang Bình gật đầu thật mạnh, cắn một miếng trứng chiên, cười cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
Thời buổi này, trứng gà là thứ tốt, hơn nữa thân thể em gái cần ăn trứng gà bồi bổ, ngày xưa chỉ có sinh nhật hoặc ăn tết, Thẩm Khang Bình mới có thể ăn trứng.
Nhưng mà, hương vị của trứng luộc, sao có thể so được với trứng dùng dầu chiên, ngoài giòn thơm, trong mềm ngọt.
Hứa Thanh Thanh nhìn thấy hắn gật đầu, cảm thấy cửa hàng này hương vị không tồi giá cả còn phải chăng, lần sau có thể đặt lại.
Lúc hai anh em ăn cơm gà hầm