Editor: Thienyetkomanhme
Nhà cũ Hứa gia trong miệng thím Lưu chình là nhà ông bà nôi của Hứa Thanh Thanh, lẽ ra cha mẹ không còn, cô qua nhà ông bà ở là chuyện hết sức bình thường, nhưng mà......!tình huống cụ thể lại có chút phức tạp.
Ông nội Hứa đã qua đời mấy năm trước, hiện giờ người đnứg đầu nhà cũ là bà Hứa, bà là mẹ kế của Hứa Ái Quốc, cũng chính là bà nội hai của Hứa Thanh Thanh, hiện giờ chú hai, chú ba nhà họ Hứa đều là con trai ruột của bà.
Trước khi bà Hứa gả vào nhà họ Hứa, Hứa Ái Quốc đã là một đứa nhỏ choai choai, hơn nữa hắn lớn một chút liền tham gia quân ngũ, cho nên hai người cũng không có bồi dưỡng ra tình nghĩa mẹ con gì.
Chờ đến lúc Hứa Ái Quốc tới tuổi nên kết hôn, bởi vì cự tuyệt cháu gái nhà mẹ đẻ bà Hứa chọn, mà chọn cô gái mình thích, đối với mẹ kế vốn không nhiều tình nghĩa liền cơ bản trở mặt, Hứa Ái Quốc trực tiếp ở trong thôn xây căn nhà dọn ra ở riêng.
Hứa Thanh Thanh trước khi xuyên qua, đã từng bởi vì đi học mà phải ở nhờ nhà họ hàng, biết tư vị ăn nhờ ở đậu ra sao, nghĩ kỹ đến quan hệ của nguyên thân với nhà cũ Hứa gia, suy đoán một nhà bà nội hai chưa chắc đã hoan nghênh mình, trong lòng liền bác bỏ đề nghị của thím Lưu.
"Cháu muốn ở trong nhà củ chính mình."
Ở trong mắt thím Lưu, cô chỉ là một cô bé như vậy, thân thể lại không tốt, trong nhà chỉ có cái một người anh không tốt hơn cô bao nhiêu, làm sao có thể độc lập sinh hoạt.
Nghe được lời này, thím Lưu liền đào tim đào phổi khuyên can, nói bà nội tuy không phải bà nội ruột, nhưng hai người cậu lại là cậu ruột, lại bảo đảm có người trong thôn nhìn, người nhà họ Hứa không dám đối xử không tốt với cô.
Hứa Thanh Thanh biết thím nói có lẽ có đạo lý, nhưng xuyên qua đã đủ xui xẻo, cô thật sự không muốn lại thể nghiệm tư vị ăn nhờ ở đậu.
Thấy cô kiên trì không chịu, thím Lưu lại khuyên vài câu, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Khi đứng dậy thím Lưu lại dặn cô, nếu là đổi chủ ý hoặc là có chuyện gì, liền tới tìm thím.
"Trong nhà nếu không có gì ăn, liền đến nhà thím." Trước lúc đi, thím Lưu do dự hai giây, vẫn bồi thêm một câu.
Hứa Thanh Thanh biết thím và thời điểm này có thể nói ra những lời này có bao nhiêu ảnh hưởng, thực lòng cảm động tiễn người rời đi.
Từ lúc xuyên qua, cự tuyệt tiếp nhận hiện thực làm cô mê mang ngủ hai ngày, lúc này một chút đều không buồn ngủ, phát hiện Thẩm Khang Bình không biết khi nào chạy ngoài rồi, dứt khoát ở nhà vận động một chút.
Đại khái là mất đi nữ chủ nhân, trong nhà có chút lộn xộn, Hứa Thanh Thanh vừa vận động vừa quan sát, một bên thuận tay thu thập một chút.
Nhà họ Hứa cùng có bốn gian phòng, một gian là phòng cha mẹ của nguyên thân, hai gian khác là phòng cho Hứa Thanh Thanh và Thẩm Khang Bình, cuối cùng một phòng đẻ một ít đồ vật linh tinh, còn phòng bếp, thì ở phía sau nhà.
Hứa Thanh Thanh dạo đến phòng bếp, phát hiện lu gạo trong nhà chỉ còn lại có một chút hạt kê không tách vỏ, mặt khác còn có mấy củ khoai lang đỏ héo cùng với một ít rau dại.
Chút đồ này ở hiện đại cũng không đủ một bữa ăn, ở chỗ này lại phải chia không biết bao nhiêu bữa, muốn ăn no tự nhiên là không có khả năng, có thể duy trì không để đói chết đã không tồi.
Xem xong lương thực còn lại trong nhà, tâm trạng Hứa Thanh Thanh mệt mỏi có chút không muốn động, dứt khoát ngồi xuống bệ bếp.
Sau lưng cô là rơm rạ cùng củi gỗ nhóm lửa, để lúc nấu cơm lấy ra dùng, phía trước là bệ bếp xây bằng đất và gạch, bệ bếp có hai cái lỗ, lúc nấu cơm đồng thời còn có thể xào rau, xào xong đồ ăn, lửa còn có thể nấu nước.
Hứa Thanh Thanh nhìn phòng bếp tràn ngập cảm giác xưa cũ, bực bội, bực bội, suy nghĩ dần dần bat xa, nửa dựa vào đống củi mà ngây ngốc.
"Em......!Thanh Thanh, Thanh Thanh!"
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến giọng nói hưng phấn của Thẩm Khang Bình, Hứa Thanh Thanh bị gọi hoàn hồn, còn không kịp phản ứng, liền nhìn thấy hắn hưng phấn đi tới.
Loại thời điểm này, trẻ con cũng đã cảm nhận được hoàn cảnh, đại khái chỉ có người như hắn mới còn có thể vui vẻ như vậy......!
Trong lòng Hứa Thanh Thanh nhịn không được nghĩ.
Nhưng mà, giây tiếp theo, thiếu niên cẩn thận giơ trứng chim và quả dại trong tay không biết lấy từ đâu, như hiến vật quý đưa đến trước mặt cô, Hứa Thanh Thanh liền hối hận, hối hận không nên nghĩ hắn như vậy.
Hứa Thanh Thanh, mày chỉ xuyên đến người một cô bé bảy tuổi, lại không phải thật sự chỉ có bảy tuổi, sao có thể đi trào phúng khuyết tật của người khác, đặc biệt hắn còn là một đứa trẻ mồ côi.
Cô nghĩ xong, đem đẩy tay thiếu niên trở lại: "Tự anh ăn đi."
Nhìn thấy Thẩm Khang Bình nghe được lời cô nói, thu tay cúi đầu lột trứng chim ra, Hứa Thanh Thanh phát hiện chính mình thế nhưng không có tiền đồ mà có chút thèm.
Nghĩ đến đã từng có lần đặt cơm hộp, được tặng thêm trứng chiên luôn cô chê dầu mỡ mà vứt bỏ, Hứa Thanh Thanh cảm thấy đây đại khái là báo ứng chuyện cô lãng phí lương thực.
Aiz......!
Cô nhịn không được thở dài, nhưng mà giây tiếp theo, trong miệng đã bị nhét vào một cái trứng chim ấm áp.
Ở trong bụng đói khát quấy phá, cô còn chưa có phản ứng lại, miệng đã tự giác mà nhai nuốt.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Hứa Thanh Thanh phát hiện, nguyên lai trứng chim lại ngon như vậy, ngon đến mức khi cô nuốt xuống, còn chưa đã thèm.
Thẳng đến khi nhấm nháp xong, nàng mới đột nhiên phản ứng lại, nhìn về phía thiếu niên ngồi xổm trước mặt.
"Thanh Thanh ăn!" Thẩm Khang Bình thấy cô ăn xong trứng chim, lại bón một quả dại qua.
Màu đỏ của quả dại tử có chút giống dâu tây, nhưng lại nhỏ hơn dâu tây nhiều, thoạt nhìn héo héo, không biết hắn hái từ đâu tới.
Hứa Thanh Thanh bị động ăn một quả daij chua chua, ngọt ngọt, ngăn hắn đang muốn bón một quả khác, nói: "Chua lắm, em không ăn."
Nghe vậy, Thẩm Khang Bình có chút thất vọng, ngay sau đó mới tự mình ăn.
"Ưm......!có chút chua." Ăn xong hai quả dại dư lại trong tay, Thẩm Khang Bình quan sát biểu tình của cô, thấy em gái hình như không giận mình,