Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

26: Chương 24


trước sau


Trong trường học, học sinh chủ yếu là con cháu công nhân trong trấn, trẻ con từ đội sản xuất chiếm số ít.

Tan học, phần lớn học sinh đều về nhà ăn cơm, một ít học sinh từ đội sản xuất, hoặc là mang theo lương thực giao cho nhà ăn nhờ nấu cơm, hoặc là chính là mang theo chút lương thực phụ ăn cùng dưa muối.

Hiện nay lương thực khan hiếm, trên cơ bản không ai mang lương thực nhờ nhà ăn nấu, đều là tùy tiện mang chút đồ ăn cho đầy bụng đối phó bữa trưa.

Trong nhà cũng thừa gạo kê cùng cá khô mặn, Hứa Thanh Thanh suy nghĩ một chút, cũng lười nấu nhiều, mang theo chút màn thầu cùng cải bẹ làm cơm trưa.

"Đi học vui không?" Hứa Thanh Thanh mang theo Thẩm Khang Bình về phòng học lấy hộp cơm liền hỏi hắn.

Phía trước chơi lăn khuyên sắt hoạt động nhiều, cái trán Thẩm Khang Bình hơi hơi đổ mồ hôi, làm đầu tóc đều ướt một chút, bất quá trên mặt biểu tình lại rất vui vẻ: "Chơi vui."
Hứa Thanh Thanh cảm thấy học tiểu học một lần nữa cũng rất thú vị, cười một chút, một bên trở lại vị trí ngồi xuống, một bên lấy ra cặp sách.

"Lau mồ hôi đi." Từ cặp sách lấy ra một cái khăn tay cho hắn, Hứa Thanh Thanh lấy ra một cái hộp cơm bằng nhôm cùng một cái ấm nước quân dụng.

Thẩm Khang Bình tiếp nhận khăn tay tùy tiện lau mặt một phen, tóc vốn che trên trán dược vuốt ra sau, lộ ra một đôi mày kiếm, có vẻ ngũ quan càng thêm tuấn lãng.

Hứa Thanh Thanh mở ra hộp cơm nhìn hắn một cái, trong lòng nghĩ tóc của hắn nên cắt rồi, sắp che hết mắt.

Trong hộp cơm có ba cái màn thầu cùng non nửa hộp cải bẹ, đối với Hứa Thanh Thanh, đã là cơm trưa rất đơn sơ nhưng lúc vừa mở cái nắp ra, nháy mắt hấp dẫn chú ý của mấy đứa nhỏ còn lại trong lớp.

Bất quá bọn họ cũng chỉ hâm mộ mà nhìn một cái, lại tiếp tục ăn bánh lương thực phụ hoặc là cháo rau dại mình mang theo.

Mặc dù lâu lâu ăn gà rán, hamburger rất ngon, Thẩm Khang Bình vẫn không kén ăn chút nào, cầm lấy một cái màn thầu bẻ ra, kẹp một chút cải bẹ liền cắn một miếng to.

màn thầu thơm ngọt ăn với cải bẹ giòn mặn, làm hắn ăn đến thập phần ngon lành.

Nhưng Hứa Thanh Thanh, đại khái xuyên tới liền ăn rất nhiều màn thầu, cái miệng nhỏ cắn cắn có chút miễn cưỡng, còn có công phu đi nhìn cơm trưa của những đứa trẻ khác.

Nhìn thấy trên tay bọn chúng hoặc là bánh lương thực phụ khô cứng, hoặc là cháo thưa thớt rau dại, động tác ăn cơm của Hứa Thanh Thanh tức khắc nghiêm túc lên.

Lương thực tinh ở đây rất khó có được, buổi sáng bánh bao của cô bé khoe khoang cũng là trộn lẫn bột thô, nói là bánh bao thịt, nhìn nhân cũng rất nhiều, nhưng trên thực tế thịt ít đến đáng thương, chỉ là nghe có vị thịt mà thôi.

Lúc này, trên tay Hứa Thanh Thanh lại là màn thầu trắng tinh, cùng cải bẹ tản mát ra mùi thơm, không cần quá mê người, nhưng vẫn làm những đứa nhỏ khác ngồi ở trong lớp thường thường trộm nhìn một cái.

Bọn họ tầm mắt cũng không che giấu, Hứa Thanh Thanh suy nghĩ một chút, cầm lấy chén hỏi: "Tôi mang nhiều dưa muối, các cậu có muốn ăn không?"
"Anh có thể ăn hết." Đang cắn màn thầu, Thẩm Khang Bình lập tức nói.

"Ăn nhiều dưa muối không tốt." Hứa Thanh Thanh nói xong, lại lần nữa nhìn về phía mấy đứa nhỏ trong lớp học.

Ăn nhiều đồ muối đối với thân thể xác thật không tốt, nhưng thời buổi này, ăn đều không đủ no, ai còn chú ý nhiều như vậy?
Phía trước là trong nhà chỉ có hai người bọn họ, Hứa Thanh Thanh không muốn lãng phí, cho nên mỗi lần đều để Thẩm Khang Bình ăn hết cải bẹ, lúc này có thể khống chế lượng đồ muối hắn ăn một chút, còn có thể thuận tiện thêm chút đồ ăn cho mấy bạn học trong lớp, đối với cô là một công đôi việc.

Trẻ con lớn một chút sẽ sĩ diện cự tuyệt, nhưng học sinh lớp 1 đều còn nhỏ, lại đúng lúc đang thèm, Hứa Thanh Thanh lại hỏi một lần, đều vây lại đây.

Hứa Thanh Thanh cầm lấy chiếc đũa gắp cho mỗi người một ít, mấy đứa nhỏ lập tức ăn ngay.

Chính bọn họ cũng mang theo dưa muối, nhưng dưa muối thiếu mỡ thiếu muối, hương vị sao có thể so sánh cùng cải bẹ hiện đại bỏ thêm không biết nhiêu gia vị.

Một thằng bé cầm bánh lương thực phụ cắn cải bẹ giòn tan, cảm thấy bánh bánh bột ngô vốn không thơm cũng trở nên ngon hơn.

Mà cô bé ăn cháo rau dại, ở trong chén thêm chút vị mặn của cải bẹ, từng ngụm từng ngụm uống liên tục.


"Nhà cậu muối dưa ăn ngon thật!"
"Đúng vậy, so với mẹ tớ làm ăn ngon hơn nhiều."
"Nguyên lai dưa muối cũng có thể ăn ngon như vậy!"
Mấy đứa nhỏ ăn qua cải bẹ, đều kích động khen ngợi.

Hứa Thanh Thanh mua túi cải bẹ giảm giá trong siêu thị, hơn 300 gram cũng mới hết một đồng tám, thấy bọn họ ăn như món ngon tuyệt đỉnh, lại gắp cho bọn họ mỗi người thêm một chút.

Thời buổi này, nhà ai đều không dễ dàng, nhà nào chú ý một chút, trên cơ bản đều đã dạy trẻ con, không được tùy tiện xin đồ của người khác.

Thấy Hứa Thanh Thanh hào phóng như vậy, cô bé ăn cháo rau dại đem dưa muối mình mang đến đưa qua: "Tớ tớ, cậu muốn nếm thử dưa muối bà tớ làm không?"
Hứa Thanh Thanh vươn chiếc đũa gắp một chút nếm một ngụm, khen nói: "Cũng khá ngon."
Cô cũng không tính là nói dối, dưa muối này tuy rằng hơi chua, nhưng ăn lên sảng giòn, nếu cho thêm chút muối cùng gia vị khác, hương vị tuyệt đối không tồi.

Mấy đứa nhỏ khác thấy vậy, cũng đều chia sẻ cơm trưa bản thân mang đến.

Hứa Thanh Thanh mỗi dạng đều nếm một chút, ngay sau đó đem cải bẹ dư lại hợp với nước cải bẹ chia hết cho bọn họ.

Nước luộc cải bẹ cùng với gia vị đối với bọn nhỏ mà nói, đều là thứ tốt, vài đứa nhỏ rất thèm rồi lại không nỡ ăn hết.

Trải qua bữa cơm trưa, mấy đứa nhỏ này liền trở nên thân thiết với hai anh em Hứa Thanh Thanh, thời gian giải lao đều chủ động tới tìm bọn họ chơi.

Người là sinh vật có tính quần thể, Hứa Thanh Thanh chưa chắc cần kết bạn với những đứa nhỏ này, nhưng với Thẩm Khang Bình quan nhiều bạn cũng không tồi, bởi vậy liền đi theo bọn họ chơi.

Chương trình tiểu học học không nặng, hơn nữa còn suy xét lộ trình về nhà của một số học sinh, hơn 3 giờ chiều, trường học liền tan học.

Hứa Thanh Thanh mang theo Thẩm Khang Bình tạm biệt mấy người bạn nhỏ mới quen hôm nay, không có trực tiếp về thôn, mà là đi tới con hẻm ngày hôm qua tìm bà Hồ.

Cô làm việc chưa bao giờ thích dong dài, ngày hôm qua nói mờ bà Hồ ăn cá, buổi sáng liền thuận tiện mang theo một khối cá khô đặt trong cặp sách.

Thành phần của bà Hồ không tốt, tuy rằng ở trấn trên lại không có công việc, chỉ có thể dựa vào của cải cùng trợ cấp lương thực cơ bản để sống, ngày thường cũng không có người nói chuyện, cuộc sống không có gì thú vị.

Nhìn thấy hai anh em tới, bà kinh ngạc qua đi, thật ra có chút kinh hỉ, chạy nhanh đón bọn họ vào cửa.

Hứa Thanh Thanh vào cửa sau, liền láy khối cá trong cặp sách Thẩm Khang Bình đang đeo đưa cho bà.

"Cháu thực sự lấy cá tới? Người nhà cháu có biết không?" Bà Hồ lắp bắp kinh hãi, hiển nhiên là lo lắng hai đứa nhỏ trộm đem cá trong nhà mang tới.

Đừng tưởng rằng dân thành phố ăn lương thực hàng hoá đều là đồ tốt, trên thực tế, lúc này vật tư căn bản là cung ứng không đủ, bọn họ mặc dù cầm tiền, phiếu gạo, phiếu thịt, phiếu dầu cũng không mua được.

Nhưng mà, dù vậy, đối với người nhà quê căn bản không biết phiếu là cái gì, người thành phố vẫn làm người ta hâm mộ.

"Nhà cháu chỉ có hai anh em, hơn nữa cá này cũng là chính chúng cháu phát hiện trên núi, bà yên tâm đi." Hứa Thanh Thanh nói.

Nghe được lời này, bà Hồ sốt một chút, theo sau đột nhiên cẩn thận đánh giá Hứa Thanh Thanh.

Nửa ngày sau, cô vỗ tay nói: "Cháu chính là cô bé Thanh Thanh trên báo đúng không? Bà đang nghĩ sao trông cháu cảm thấy quen mắt vậy chứ."
Hứa Thanh Thanh đoán được bà đang nhắc tới bài báo trước kia, gật gật đầu.

"Đứa nhỏ ngoan, cháu cầm cá về ăn đi, bà không cần."
Lần đó Hứa Thanh Thanh phát hiện lương thực, dân thành phố tuy rằng không giống ở nông thôn có thể trực tiếp nhận lương thực cứu tế, nhưng phiếu gạo trong tay rốt cuộc cũng có chỗ dùng, nhiều ít cũng đổi được một ít lương thực.


Bà Hồ cũng hưởng chút lợi, lúc này sao có cầm cá của cô bé, đặc biệt là nghĩ đến hai đứa nhỏ đều không còn cha mẹ, cũng không dễ dàng.

"Trong nhà còn ạ, đã nói mời bà ăn cá, nếu bà không nhận, vậy ngày mai cháu đem đường bà đưa trả lại cho bà." Hứa Thanh Thanh sợ nhất cùng người khác nhún nhường, vì thế nói.

"Đứa nhỏ này......"
Bà Hồ thấy cô không giống nói giỡn, biểu tình có chút bất đắc dĩ, ngay sau đó mở miệng giữ bọn họ lại ăn cơm.

Bây giờ, nhà ai cũng thiếu lương thực, ngược lại là Thanh Thanh không thiếu cơm ăn, bởi vậy cô không muốn ở lại ăn cơm.

Thấy cô nói còn có việc không chịu lưu lại ăn cơm, lúc đưa bọn họ đi bà Hồ nhét ít đồ vào cặp sách trên lưng Thẩm Khang Bình, nói là cho bọn họ ăn chơi.

Thanh âm bà nói rất nhỏ, Hứa Thanh Thanh không nghe được, Thẩm Khang Bình thật ra nghe rõ, tò mò mà nhìn bà một cái, nghe em gái nói "tạm biệt", cũng nói "tạm biệt" theo.

Rời khỏi Hồ gia, Hứa Thanh Thanh thấy sắc trời còn sớm, liền muốn mang Thẩm Khang Bình đi cắt tóc.

Khó khăn mới hỏi thăm được chỗ cắt tóc, nhưng mà cắt tóc cũng cần phiếu!
Hứa Thanh Thanh giật giật khóe miệng, cuối cùng quyết định về nhà tự mình cắt cho hắn.

Trên đường trở về, hai anh em đi đi dừng dừng, hơn nữa Hứa Thanh Thanh để Thẩm Khang Bình cõng một đoạn, gần 6 giờ mới về đến nhà.

Nhìn thấy bọn họ rốt cuộc trở về, bọn Tiểu Hoa lập tức chạy tới Hứa gia.

Trên đường, hai anh em đã ăn một chút, lúc này, Hứa Thanh Thanh đối mặt với những khuôn mặt tràn ngập lòng hiếu học, trực tiếp lấy sách giáo khoa ra dạy các cô bé bài học hôm nay.

Thẳng đến khi trời tối, bọn Tiểu Hoa mới rời nhà Hứa Thanh Thanh.

Tiễn đi các cô về, Hứa Thanh Thanh lấy kéo ra muốn cắt tóc cho Thẩm Khang Bình, nhưng đèn dầu không đủ sáng, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Cất kéo, cô đi phòng bếp múc chậu nước về phòng rửa mặt.

Còn Thẩm Khang Bình, con trai không cần chú ý nhiều như vậy, lúc về thôn liền thuận tiện chạy đến hồ nước gần núi rửa qua.

Vệ sinh xong, Hứa Thanh Thanh từ phòng đi ra, liền nhìn thấy Thẩm Khang Bình ở nhà chính ghé vào trên bàn cầm một cái đó chơi.

Cô một bên xoa tóc một bên thò lại gần, chờ phát hiện trong tay hắn tựa hồ là một cái nhẫn vàng, kinh ngạc mà vội vàng đoạt lấy.

Đồ vật trong tay đột nhiên bị cướp đi, Thẩm Khang Bình nhíu mày, chờ ngửa đầu phát hiện là em gái, biểu tình lại mềm xuống.

Đó là một cái nhẫn thập phần đơn giản, mặt ngoài không có hoa văn, thoạt nhìn chính là một vòng tròn, bất quá từ màu sắc hình như là vàng thật, Hứa Thanh Thanh xem xong liền hỏi hắn: "Đây là anh lấy từ chỗ nào?"
Thẩm Khang Bình nói: "Cặp sách."
Lúc Hứa Thanh Thanh rửa mặt, hắn nhàm chán lấy từ trong cặp sách ra.

Cặp sách sao lại có nhẫn vàng?
Hứa Thanh Thanh khó hiểu, nỗ lực suy nghĩ một hồi, rốt cuộc nhớ tới, lúc rời khỏi Hồ gia, bà Hồ tựa hồ nhét vào cặp sách cái gì đó, giống như còn

nói một câu.

Đánh giá chỉ có thể là bà Hồ đưa, Hứa Thanh Thanh yên lòng, để Thẩm Khang Bình đang ngáp trở về phòng đi ngủ.

Chờ Thẩm Khang Bình về phòng, cô kiểm tra rồi một lần nữa cửa đã khóa chắc, xoay người tiến vào phòng mình.

Không duyên cớ, tự nhiên không nên nhận nhẫn vàng của người ta, bất quá Hứa Thanh Thanh có điểm tò mò, trở về phòng nhịn không được dùng mục Scan quét cái nhẫn vàng, phát hiện thế nhưng có thể nạp phí tới một ngàn tới đồng.


Hứa Thanh Thanh kinh ngạc một chút về giá trị của cái nhẫn vàng này, tự nhiên không lựa chọn nạp phí, mà là cẩn thận đem nhẫn thả lại cặp sách.

Sau đó, cô nằm ở trên giường click mở trung tâm người dùng, nhìn số dư tài khoản, lại nhìn về phía tài khoản bảo vệ môi trường có mấy chục điểm.

"Rốt cuộc tài khoản bảo vệ môi trường đến tột cùng có ích lợi gì đây?"
Hứa Thanh Thanh tò mò mà nói thầm một câu, tắt đi giao diện cơm hộp bắt đầu ngủ.

***
Trưa hôm đó, Xuân Ni tan học liền chạy một mạch về trong nhà.

Nhà cô bé ở thôn Chu gia, còn xa hơn thôn Dương Thụ, đi gần hai giờ mới đến.

"Ông, bà mau ra xem cháu mang cái gì về nè!"
Vừa về đến nhà, Xuân Ni liền nhịn không được kêu lên.

.

Truyện Đông Phương
"Ni Ni đã trở lại, đói bụng chưa, mau tới ăn cơm." Ba Xuân Ni nghe giọng cháu gái, một bên đi múc cơm một bên nói.

Hai ông bà già mang theo cháu gái sống qua ngày vốn dĩ đã không dễ dàng, còn cháu cháu gái đi học, cuộc sống trong càng không dễ dàng, cho nên cơm chiều cũng là rau dại thêm mì thô cùng với một ít phấn vỏ cây du nấu cháo.

Xuân Ni chạy vào nhà, từ trong cặp sách móc ra một cái hộp cơm cũ đặt trên bàn: "Ông bà nếm thử dưa muối này đi, ăn rất ngon!"
Trong hộp cơm cũ có mười mấy miếng cải bẹ muối, phía dưới còn có chút màu đỏ của nước cải bẹ.

Cái nắp vừa mở ra, hai ông bà đã nghe một mùi thơm mê người.

"Từ đâu ra?" Ông lão đen gầy ngồi xuống, hỏi cháu gái.

"Cháu đổi với bạn học, bạn ấy còn khen dưa muối bà làm ăn ngon." Xuân Ni nói xong, vươn chiếc đũa gắp hai cây cải bẹ vào trong chén ông bà.

Hai ông bà nghe nói là đổi với bạn, liền không nói gì, vươn chiếc đũa gắp một miếng đưa đến bên miệng.

Hàm tiên giòn nộn, xác thật rất ngon, làm hai ông bà vốn đã ăn ngán dưa muối nhịn không được ở trong lòng cảm thán, nguyên lai dưa muối còn có thể ăn ngon như vậy.

Chỉ cắn một miếng nhỏ, ông Xuân Ni liền luyến tiếc ăn tiếp, buông cải bẹ bưng lên chén cháo húp mấy ngụm.

Không biết có phải ăn kèm cải bẹ hay không, cháo rau dại vốn không có mùi vị đều trở nên ngon hơn một ít.

"Ông bà thất ăn ngon không?" Xuân Ni kẹp lên một cây cải bẹ ăn cùng cháo rồi hỏi.

Bà Xuân Ni gật đầu: "Ăn ngon, ăn ngon thật."
"Vậy ông bà ăn nhiều một chút." Xuân Ni cười nói.

Hai ông bà quen tiết kiệm, nữa luôn muốn đem thứ tốt nhất để lại cho cháu gái, cuối cùng chỉ ăn hai cây cải bẹ liền ăn hết một chén cháo.

Ông Xuân Ni còn cố ý để lại một miếng nho nhỏ, ăn xong cháo mới đưa vào trong miệng, hương vị phai nhạt mới nhai, nuốt xuống.

Còn chỗ cải bẹ dư lại, bà Xuân Ni để lại một nửa, dư lại buổi sáng hôm sau thêm nước cải bẹ nấu thành cháo cấp cho Xuân Ni ăn, lại cất vào hộp cơm trưa.

Hứa Thanh Thanh cũng không biết chút cải bẹ mình chia sẻ lại thành đồ ăn ngon ở nhà người khác, ngày kế cứ theo lẽ thường tan học liền cầm nhẫn vàng đi tìm bà Hồ.

Bà Hồ lại nói là đưa cho cô chơi, kiên quyết không chịu thu hồi.

Hứa Thanh Thanh nhìn ra, một cái nhẫn vàng như vậy đối với bà đại khái không tính cái gì, thấy bà không muốn thu lại, nghĩ nghĩ vẫn là nhận lấy, chuẩn bị nạp phí xong mua chút gạo thóc đưa lại đây, cũng coi như là đẹp cả đôi đàng.

Mỗi ngày đều chạy tới Hồ gia cũng không tốt, Hứa Thanh Thanh nhận lấy nhẫn, lại qua mấy ngày mới quay lại.

Bà Hồ nhìn thấy hai anh em bọn họ, lập tức lấy ra kẹo mua từ Cung Tiêu Xã ra chiêu đãi.


Phiếu và tiền trong tay bà cũng không nhiều, cũng nghĩ vạn nhất ngày nào đó hai đứa nhỏ tới không có gì chiêu đãi, lúc này mới mua chút kẹo, không nghĩ tới thật đúng là chờ được bọn họ.

"Cung Tiêu Xã hiện tại chỉ có loại kẹo mỡ heo này, các cháu đừng ghét bỏ." Bà Hồ nói.

"Không đâu ạ." Hứa Thanh Thanh nói xong, chủ động cầm lấy một viên kẹo mỡ heo.

Đây đúng là kẹo lúc trước bọn họ tháy ở Cung Tiêu Xã, giấy đóng gói đều bị đường và mỡ làm ướt đến trong suốt.

Hứa Thanh Thanh chưa từng ăn loại kẹo này, lột ra đưa vào trong miệng, phát hiện có chút giống kẹo mềm, khá ngon miệng.

Thẩm Khang Bình thấy cô ăn, cũng cầm lấy một viên ăn theo.

Bà Hồ nhìn hai đứa nhỏ ăn đường, so với mình ăn còn vui vẻ hơn.

Ăn xong kẹo, Hứa Thanh Thanh lấy ra một cái túi lớn đưa qua: "Cho bà ạ."
Bà Hồ theo bản năng cầm lấy, mở ra, phát hiện thế nhưng là một túi lương thực, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Đây là......"
Túi này là gạo tám Hứa Thanh Thanh mua từ siêu thị, không chỉ rẻ, bên trong trộn lẫn các loại lương thực phụ, không quá gây chú ý.

"Là dùng cái nhẫn bà đưa để đổi ạ, còn có cái này." Hứa Thanh Thanh nói xong, lại lấy ra một khối thịt khô cho bà.

"Đứa nhỏ này sao lại to gan như vậy!" Bà Hồ nghe cô nói là dùng nhẫn vàng để đổi, lập tức liền nghĩ đến mấy chỗ chợ đen linh tinh.

Tuy rằng hiện tại không khoa trương giống mười năm kia, nhưng buôn bán vẫn bị cấm, cho nên chợ đen mới tồn tại.

Bất quá, nếu bị bắt cũng không bị phạt quá nặng, nhưng đi chợ đen vẫn có nguy hiểm, vạn nhất bị người báo cáo, bắt được sau sẽ bị phạt tiền không nói, truyền đi cũng không dễ nghe.

"Bà yên tâm, cháu đổi đồ vật sẽ không có việc gì." Hứa Thanh Thanh trấn an nói.

Trên thực tế, phát hiện hiện tịa không làm quá nghiêm, Hứa Thanh Thanh xác thật chuẩn bị đi chợ đen nhìn xem, một phương diện nhìn xem có thể dùng lương thực đổi phiếu hay không, đương nhiên, có thể tốt nhất vẫn là đổi vàng; về phương diện khác, cô còn phát hiện, người thành phố cũng không quá tốt, trong tay có tiền có phiếu lại không mua được đồ vật, có mấy người còn không bằng người trong thôn bọn họ, nghĩ lấy chút đồ vật ra có thể trợ giúp bọn họ, cũng có thể đổi đồ vật mình muốn, một hòn đá trúng mấy con chim.

Bà Hồ nghe cô nói, không khỏi nghĩ đến phía trước trên báo nói cha con bé là quân nhân, theo bản năng cho rằng cô dựa vào quan hệ đổi lấy, cho nên không cần lo lắng vấn đề an toàn.

Cũng không trách bà nghĩ như vậy, rốt cuộc, lương thực ở chợ đen cũng không dễ đổi, một cái nhẫn vàng có thể đổi lấy một túi hoa màu liền không tồi, sao còn có được một khối thịt to như vậy.

"Thật không có việc gì?" Bà Hồ cầm một túi lương, một miếng thịt, muốn thì muốn, lại vẫn có điểm lo lắng cho con bé.

Hứa Thanh Thanh bảo đảm nói: "Thật không có việc gì, bà yên tâm."
Cô dám lấy đồ vật ra cho bà Hồ, là là đã suy nghĩ cặn kẽ, một phương diện là từ lúc quen biết tới nay không khó nhìn ra, bà là một người không tồi; về phương diện khác, dù mình nhìn lầm người, lấy thành phần của bà Hồ, cũng không dám nháo ra chuyện gì, nếu không xui xẻo nhất tuyệt đối là chính bà.

Bà Hồ thấy cô bình tĩnh như vậy liền yên lòng, đồng thời lại cảm thấy cô bé này thực không bình thường.

Bất quá, nghĩ đến bối cảnh gia đình của cô, cùng với hiện giờ nhìn cô khá chín chắn, cẩn thận quan sát là có thể phát hiện người anh trai không được bình thường lắm, không lợi hại thì cũng không sống được, trong lòng bà Hồ lại có chút thương tiếc cô bé không dễ dàng.

"Vậy được, đồ vật bà nhận, bất quá chúng ta mỗi người một nửa." Cuối cùng bà Hồ nói.

Hứa Thanh Thanh lại không thiếu lương thực, thật vất vả cõng tới đây, không muốn lại cõng trở về: "Không cần, nhà cháu phía trước được chia lương thực còn chưa có ăn xong, bà lưu trữ ăn từ từ đi."
Bà Hồ thấy cô kiên trì không cầm, suy nghĩ lại nói: "Vậy hôm nay vô luận như thế nào hai đứa cũng phải ở lại ăn bữa cơm, bằng không cháu cầm đồ vật về đi."
Hứa Thanh Thanh thật sự cự tuyệt không được, chỉ có thể đồng ý.

Thấy cô đáp ứng ở lại ăn cơm, bà Hồ rất vui vẻ, lập tức liền đi vào phòng bếp bận rộn.

Hứa Thanh Thanh vốn muốn đi hỗ trợ, lại bị bà đuổi ra, cuối cùng chỉ có thể lấy sách giáo khoa từ cặp sách ra giúp Thẩm Khang Bình ôn tập nội dung bài hôm nay.

Hai anh em ở phòng khách học tập, trong phòng bếp bà Hồ tay chân lanh lẹ làm ba món ăn, một bát trứng chưng, một thịt khô xào cọng hoa tỏi non, một bát canh củ cải thịt khô.

"Thơm quá......"
Mùi hương từ phòng bếp bay ra, Thẩm Khang Bình nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua.

Cơm hộp dù ngon vẫn luôn thiếu hơi thở gia đình, Hứa Thanh Thanh ngửi được mùi thơm này, cũng nhịn không được hít vào một hơi..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện