Nhìn thấy nhiều cá như vậy, ngày mùa đông, trong lòng các thôn dân lại là một mảnh lửa nóng, vớt cá vớt đến thập phần hăng say.
Hồ nước vốn là không sâu, cá lại đều đã chết, bắt lại rất dễ dàng, không một hồi liền vớt hết vào thùng, trong bồn, bắt đầu đi xuống dưới chân núi.
"Ai u, Thanh Thanh cùng Khang Bình chúng ta chính là có phúc khí, cá phía trước còn chưa có ăn hét, lại tìm được nhiều cá như vậy."
"Thật tốt quá, xem ra năm nay sẽ tốt hơn."
"Dấu hiệu tốt đó, sang năm khẳng định là một năm mùa màng tốt."
Trên đường xuống núi, mọi người hoặc là khen anh em Hứa gia, hoặc là chờ mong khởi năm mới, còn có hy vọng về mùa màng.
Hứa Thanh Thanh nhìn người trong thôn vui vẻ như ăn tết, cũng cười rộ theo, cảm thấy chính mình không tốn công vô ích.
Thẩm Khang Bình là lần đầu được nhiều người khích lệ như vậy, trong lòng rất cao hứng, nắm tay em gái vung vẩy không ngừng.
Trở về thôn, tự nhiên liền bắt đầu chia cá, lần này cá là Thẩm Khang Bình phát hiện, đại đội trưởng làm chủ trực tiếp cho Hứa gia mười lăm cân.
Lần này cá nhiều hơn lần trước, người trong thôn cũng không có ý kiến.
Phân xong cá, mọi người đều vô cùng cao hứng xách theo thịt cá về nhà, có người còn giữ cá khô lúc trước, lập tức liền chuẩn bị đem cá khô thật vất vả tiết kiệm được lấy ra ăn cho đỡ thèm.
Hứa Thanh Thanh mang theo Thẩm Khang Bình mang cá về nhà, suy nghĩ một chút, lấy ra mấy con cá lớn hơn một cân, để Thẩm Khang Bình đi xe đạp mang cô đi trấn trên.
Đến trấn trên, cô đem hai con cá cũng một ít hàng khô, hoa màu đưa đến chỗ bà Hồ trước.
Bà Hồ nghe nói cá là phát hiện ở trên núi thôn bọn họ, thay thôn bọn họ cảm thấy cao hứng, ngay sau đó liền lập tức xách theo cá chuẩn bị xuống bếp.
"Không cần, bà giữ lại từ từ ăn, cháu còn phải đi đưa cá cho cô giáo." Hứa Thanh Thanh chỉ vào con cá trong giỏ xe nói.
Lớp cô có tổng cộng hai giáo viên, trừ bỏ cô Lý gặp khi khai giảng, mặt khác còn có một thầy giáo họ Tôn, đều rất có trách nhiệm, biết tình huống nhà bọn họ, cùng với đặc thù của Thẩm Khang Bình, ngày thường sẽ chiếu cố một ít.
Bà Hồ thấy hai đứa còn có việc, lúc này mới không giữ lại, trước lúc cô đi còn đưa một bọc nhỏ đậu phộng cho cô.
"Cảm ơn bà Hồ, cháu đi trước đây." Hứa Thanh Thanh nói xong, vỗ Thẩm Khang Bình bảo hắn lái xe đạp rời đi.
Sở dĩ phải đưa cá cho giáo viên, cũng không phải vì lấy lòng bọn họ, cô khai giảng liền nhảy lớp, cũng không phải chuyện tất yếu.
Chủ yếu là phía trước, Hứa Thanh Thanh vô tình ở trường học nhìn thấy thầy Tôn ở nhà ăn ăn cơm, khoai lang đỏ hấp chín không cẩn thận rớt một miếng xuống đất, thầy nhặt lên liền nhét vào trong miệng, nhìn thực sự có chút chua xót.
Người trong thôn luôn cảm thấy người thành phố ăn lương thực hàng hoá, cuộc sống đều rất tốt, trên thực tế, đối với gia đình ở thành phố nhiều người, khả năng còn không bằng người trong thôn.
Rốt cuộc người trong thôn thật sự không có gì ăn, còn có thể đi trên núi tìm chút gì ăn; người thành phố nếu không có đồ ăn, trừ bỏ vay mượn thân thích, cũng chỉ có thể nhịn đói.
Thầy Tôn, nghe nói thân thể cha mẹ đều không tốt, hai năm trước vợ thầy khó sinh đã chết, hiện tại trong nhà một mình thầy làm việc nuôi hai người già hai đứa nhỏ, cuộc sống thật sự rất gian nan.
Lúc trước Hứa Thanh Thanh tan học về nhà ngẫu nhiên gặp được hai người giáo viên này, cho nên đại khái biết bọn họ ở đâu.
Gần đến nơi tùy tiện tìm người hỏi thăm một chút, hai anh em thuận lợi tìm được nhà thầy Tôn.
Gõ cửa, mở cửa chính là một người phụ nữ tóc hoa râm, sắc mặt hơi mang chút sầu khổ, đại khái là mẹ của thầy Tôn.
Mẹ Tôn nhìn thấy hai đứa nhỏ xinh xắn đứng ở cửa, trên mặt mang chút ý cười hỏi: "Các cháu tìm ai?"
"Dạ đây là nhà thầy Tôn ạ?" Hứa Thanh Thanh hỏi.
"Đúng vậy." Mẹ Tôn sau khi gật đầu nói con trai mình không ở nhà.
Hứa Thanh Thanh vốn cũng không phải tới tìm người, cảm thấy người không ở nhà cũng tốt, trực tiếp đem cá trong tay đưa qua cho bà.
Biết được bọn họ là học sinh của con trai, bởi vì trong thôn hôm nay được chia cá, cho nên cố ý lại đây đưa cá, mẹ Tôn cao hứng, đồng thời muốn nhận lại có điểm ngượng ngùng.
Trong nhà thật sự quá khó khăn, thật lâu đều không được ăn mặn rồi, bà thật ra không sao cả, chính là cảm thấy khổ cho bọn trẻ.
Hứa Thanh Thanh thấy bà ngượng ngùng, trực tiếp nhét vào trong tay bà, nói một câu chúc tết sớm, trực tiếp lên xe, vỗ Thẩm Khang Bình bảo hắn chạy lấy người.
"Ai......" Tôn mẫu đuổi theo hô một tiếng, xe đạp đã bay nhanh ra khỏi ngõ nhỏ.
Thẳng đến bóng người đều nhìn không thấy, cô mới cúi đầu nhìn về phía hai con cá trong tay.
Chờ bà xách theo cá vào nhà, hai đứa nhỏ trong nhà đều thấy được, hai mắt đứa lớn sáng ngời, đứa nhỏ hơn trực tiếp kêu lên: "Cá! Cá! Bà cháu muốn ăn cá!"
Mẹ Tôn nhìn về phía cháu trai ôm chân chính mình, thấy hắn thèm đến mức nước miếng trực tiếp chảy xuống, khẽ cắn môi vẫn là gật đầu đáp ứng nói: "Được, bà nấu cho cháu."
Chạng vạng, thầy Tôn mang theo mệt mỏi đi vào trong nhà, tới ngõ nhỏ đã nghe được mùi cá mê người, yết hầu hắn lăn lộn một chút, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ.
"Mở cửa, con đã trở về."
Hắn đi đến cửa nhà mới vừa gõ cửa, con trai lớn liền chạy nhanh tới mở cửa, còn một bên hướng trong phòng kêu: "Bà, cha đã trở lại!"
Thầy Tôn rất ít nhìn thấy con trai lớn hoạt bát như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc, theo sau mới phát hiện, mùi thơm thức ăn càng đậm một ít.
Bất