Editor: Thienyetkomanhme
Thu hoạch vụ thu còn đang diễn ra, chuồng bò trong thôn bỗng nhiên có vài người vào ở*.
Hứa Thanh Thanh nhìn bộ dáng chật vật của mấy người đó, trong lòng hơi xao động một chút, không khỏi lo lắng cho bọn họ.
Cũng may, về sau cô phát hiện, trong thôn cũng không làm khó bọn họ, nhiều nhất chỉ là không quan tâm mà thôi.
Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, mọi người bân rộn suốt ngày, có thời gian còn không bằng đi lên trên núi đốn củi, đào rau dại gì đó, ai có công sức đi làm phiền người trong chuồng bò.
Bất quá dù vậy, người ở chuồng bò vẫn rất thê thảm, bởi vì bọn họ mỗi ngày phải làm những việc mệt nhất, ăn lại kém nhất không no bụng.
Hứa Thanh Thanh vốn dĩ làn ngươi dễ mềm lòng, quan sát hai ngày, vào buổi tối ngày thứ ba không nhịn được trộm ném một túi màn thầu vào chuồng bò.
Trong cái chuồng bò không lớn có ba người, hai nam một nữ, thoạt nhìn ít nhất cũng 40 tuổi rồi, bất quá trong đó một người còn tính là nhanh nhẹn, trong nháy mắt túi vải bị ném vào liền nhảy dựng lên, nhìn thấy một cái bóng biến mất trong bóng đêm.
"Là màn thầu! Ai cho chúng ta màn thầu?" Người đàn ông mang mắt kính cầm lấy túi vải, thấy màn thầu bên trong, đột nhiên nuốt nước miếng.
"Là một cô bé, đại khái là tốt bụng.
" Người đàn ông vừa nhảy dựng lên một lần nữa ngồi xuống, móc ra một cái màn thầu trong túi ăn luôn.
Đều lưu lạc đến tình huống này, không cần thiết hoài nghi có người muốn hại hắn, rốt cuộc thật sự muốn hại, cũng không cần phải lãng phí màn thầu trắng tốt như vậy.
"Lão Trình, màn thầu tốt như vậy, trực tiếp ăn không ngon đi?" Người đàn ông ôm túi vải do dự.
Đã ăn xong hơn phân nửa cái màn thầu, trong bụng lão Trình đã thoải mái hơn rất nhiều, một bên nhai nuốt một bên nói: "Không trực tiếp ăn chẳng lẽ còn bảo người ta làm đồ ăn kèm?"
"Tôi không có ý như vậy! ! "
"Vậy ý của ông là gì? Chẳng lẽ hiện tại còn muốn chú ý là ăn xin hay không sao? Ông đây dù sao cũng không cam lòng chết tại chuồng bò, cũng quá nghẹn khuất đi, nam tử hán đại trượng phu, muốn chết cũng phải chết trên chiến trường!"
"Tôi không có ý như vậy! ! Không phải ông nói là một cô bé đưa tới sao? Tôi là sợ vạn nhất cô bé trộm từ trong nhà tới, đến lúc đó! ! "
"Yên tâm, tôi đại khái biết cô bé kia là ai, trong nhà là con bé làm chủ, hơn nữa có thể tặng cho chúng ta, thuyết minh không thiếu một ngụm đồ ăn này.
"
"Sao ông biết?"
"Sao tôi giống mấy người được? Năm đó ông đây chính là xuất thân từ điều tra binh! ! "
Mắt thấy vừa ăn vừa nói lão Trình đã ăn hai cái bánh, màn thầu phát ra mùi hương lứa mạch, làm hai người khác rốt cuộc chịu không nổi cũng cầm lấy một cái màn thầu ăn.
"Màn thầu này ăn ngon thật!" Người đàn ông mang mắt kính nhai nuốt màn thầu thơm ngọt trong miệng, nhất thời thậm chí luyến tiếc nuốt xuống.
Người phụ nữ bên cạnh hắn càng thêm cảm tính, cắn màn thầu, thậm chí chảy cả nước mắt.
Người đàn ông đeo kính tựa hồ cùng quen biết cô, thấy cô khóc, vỗ cánh tay an ủi: "Sẽ tốt thôi, hết thảy đều sẽ tốt thôi.
"
Tối hôm nay, trải qua mưa mưa gió gió, ba người lưu lạc đến chuồng bò, rốt cuộc được ăn no, không cần đói bụng đi ngủ.
Hứa Thanh Thanh cũng không phải chỉ có một người, bên người cô còn có bà Hồ, phương xa còn có Thẩm Khang Bình, cho nên cũng không muốn chọc phiền toái.
Ngày thường, cô cũng không tới gần chuồng bò hoặc người ở chuồng bò, chỉ vào buổi tối tùy tình hình lâu lâu đi đưa một ít đồ vật, trên cơ bản đều là ném đồ xuống liền chạy đi.
Người chuồng bò đại khái cũng không thêm phiền toái cho cô, chỉ vào mỗi lần cô lại đây thì nói một tiếng cảm ơn.
Thu hoạch vụ thu kết thúc, nhiệt độ bắt đầu hạ xuống, người trong thôn rốt cuộc có thể nhàn rỗi lo chút việc trong nhà.
Hứa Thanh Thanh cùng bà Hồ đổi chiếu trên giường thành chăn, lại đem quần áo mùa đông ra giặt phơi, không tránh được lại nghĩ đến người ở chuồng bò.
Buổi tối, cô lấy chăn bông cũ áp đáy hòm trong nhà, trộm đưa đi chuồng bò.
Vừa mới bắt đầu mùa đông, nhiệt độ buổi tối cũng đã rất thấp, gió thổi qua, lạnh căm căm.
Hứa Thanh Thanh ôm chăn bông chạy chậm, nửa khuôn mặt đều chôn ở trong chăn, chỉ chừa ra đôi mắt nhìn đường.
Chuồng bò nói trắng ra là chính là một cái lều tranh, chỉ có hai mặt có tường đất, hai mặt khác trực tiếp để trống cho thông gió.
Nuôi gia súc rất mùi, cho nên cần thông gió, nhưng nếu đổi thành người ở nơi này, mùa hè còn đỡ, mùa này quả thực có thể đông chết người, đặc biệt là bọn họ còn không có chăn, ngủ đắp rơm rạ.
Cũng may ba người cũng không ngốc, lúc trời còn ấm áp đã phòng ngừa chu đáo đan không ít mành cỏ, hiện tại treo lên hai mặt trống làm tường cỏ, nhiều ít cũng có thể chắn gió.
Có mành cỏ chống đỡ, Hứa Thanh Thanh không có biện pháp giống như lúc trước trực tiếp đem đồ vật vào, chỉ có thể ở cửa nhẹ hô một tiếng.
Nghe được thanh âm, lão Trình cảnh giác nhất lập tức nhảy dựng lên.
Chờ phát hiện là cô tới đưa chăn bông, ba người ở chuồng bò còn chưa có đắp chăn, trong lòng đã thấy ấm.
"Cháu tên Thanh Thanh đúng không?" Đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt nói chuyện, ba người chỉ có người phụ nữ tiến lên một bước, ánh mắt từ ái mà nhìn cô.
Người phụ nữ và người đàn ông đeo kính là anh em, họ Triệu, lão Trình đều gọi họ là lão Triệu, tiểu Triệu.
"Dạ.
" Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, thuận tiện quét mắt nhìn chuồng bò.
Chuồng bò nhiều nhất chính là rơm rạ, dư lại chính là một ít đồ dùng sinh hoạt vụn vặt, chén sứ mẻ miệng, cái bình vỡ một nữa, còn có đũa từ nhánh cây! !
"Đứa nhỏ ngoan, thật là cảm ơn cháu, hiện giờ bác cũng không có thứ gì tốt, cái này tặng cho cháu.
" Tiểu Triệu nói xong, đem một đồ vật hơi lạnh nhét vào trong tay cô.
Hứa Thanh Thanh cúi đầu nhìn, phát hiện là một cái nhẫn vàng.
Vàng đối với cô xác thật hữu dụng, thậm chí một cái nhẫn này dư sức mua tất cả đồ vật cô từng đưa cho họ.
Nhưng nếu họ có thể giữ lại chiếc nhẫn này đến bây giờ, đã nói lên thứ này đối với họ rất quan trọng, bây giờ Hứa Thanh Thanh cũng không thiếu một cái nhẫn vàng, vì thế trả lại cái nhẫn trong lòng bàn tay cho họ: "Bác cứ giữ lại đi.
"
"Chỉ cần còn sống, sẽ luôn có hy vọng.
"
Hứa Thanh Thanh chỉ là một người tương lai biết đoạn lịch sử này, gặp được liền nhịn không được muốn giúp bọn họ, trên thực tế cũng không biết có thể nói gì cùng bọn họ, cô lưu lại một câu trấn an liền xốc mành cỏ rời đi.
Người chuồng bò cũng không có giữ cô, rốt cuộc nếu thật sự muốn tốt cho cô, thì cnagf phải bảo trì khoảng cách với cô.
Bất quá, ở buổi tối đầu mùa đông này, bọn họ vẫn cảm nhận được ấm áp, cả thân thể lẫn tâm trạng.
Mùa đông đã đến, cách tết cũng không xa, năm nay thu hoạch không tồi, heo trong thôn cũng được nuôi béo, người trong thôn nghĩ đến năm nay khẳng định có thể qua một năm tốt, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười.
Năm trước giết heo Hứa Thanh Thanh không ăn đến, năm nay vừa mới chuẩn bị giết heo, liền có rất nhiều người tới tìm cô, mấy đứa Tiểu Hoa, Cẩu Đản, còn có cả bọn Lưu Tuyết.
Hứa Thanh Thanh cánh tay trái bị Lưu Tuyết kéo, bên phải bị Tiểu Hoa kéo, bên cạnh Hạ Hồng Mai đi theo, phía sau có bọn Cẩu Đản, một đám người vừa nói vừa cười đi tới chỗ giết heo.
Hôm nay là ngày lành, mọi người trên cơ bản đều không cần làm việc, chỉ có ba người ở chuồng bò còn có công việc.
Bất quá, ba người đang làm việc liếc nhìn thấy cô bé bị một đám trẻ con vây quanh, trong mắt đều mang theo ý cười, cũng không để bụng việc chỉ có bọn họ còn phải làm việc.
"Thanh Thanh em đã thấy giết heo bao giờ chưa? Có thể bị dọa hay không?" Lưu Tuyết ôm cánh tay cô rất chặt, hiển nhiên là tò mò lại có chút sợ.
"Hẳn là từng thấy rồi đi.
" Ngữ khí Hứa Thanh Thanh không xác định, rốt cuộc nói chưa thấy thì cô có đi qua một lần, nói đã thấy thì lần đó Thẩm Khang Bình cũng ở cùng cô, cô mới "A" một cái liền giơ tay che mắt, tai cô lại, cho nên nàng thật cô chỉ thấy được hình ảnh người giơ dao lên.
Tiểu Hoa đại khái là cảm thấy có người cướp bạn mình, đối với Lưu Tuyết có không hòa nhã: "Giết heo mà còn chưa thấy bao giờ à, tôi đã thấy rất nhiều lần, lúc giết heo! ! "
Không biết có phải vì dọa người hay không, cô bé miêu tả có chút máu me.
Lưu Tuyết nghe xong, có chút dao động: "Thanh Thanh, nếu không chúng ta vẫn đừng đi, chị sợ xem xong không muốn ăn thịt heo nữa.
"
Hứa Thanh Thanh đối với chuyện máu me này kỳ thật cũng không có hứng thú, trực tiếp gật đầu đồng ý.
Theo sau, ai còn muốn xem liền đi, không muốn xem liền tránh xa một chút tìm một chỗ ngồi xổm nói chuyện phiếm.
Thực mau, trong thôn vang lên tiếng heo kêu thê lương, mấy người Hứa Thanh Thanh cách một đoạn cũng nghe được.
"Thanh âm này, thật là khiếp hoảng, còn may không đi xem.
" Lưu Tuyết may mắn mà vỗ ngực nói.
Toàn thân con heo đều là thứ tốt, trừ bỏ thịt, máu có thể làm tiết, xương heo, nội tạng cũng đều có thể ăn.
Giết xong heo, liền đến thời điểm toàn thôn nhất chờ mong, làm đồ ăn giết heo.
Ăn chung nồi sắt lấy từ nhà kho của đại đội, đầu bếp trong thôn bắt đầu nấu ăn.
"Oa! Thật lớn.
" Lúc nầu đồ ăn Lưu Tuyết không trốn nữa, mà là lôi kéo Hứa Thanh Thanh cùng nhau lại xem.
Mấy năm trước mùa màng không tốt, đồ ăn giết heo khỏi cần nghĩ đến, năm trước Hứa Thanh Thanh vừa lúc lại bỏ lỡ, cho nên đây là lần đầu tiên thấy người ta nấu đồ ăn giết heo, đừng nói, bầu không khí náo nhiệt này còn rất thú vị.
Mùi hương rất nhanh từ nồi sắt lớn bay ra, mùi của thịt heo, mùi của dưa chua còn có khoai tây.
Lúc nước miếng của bọn nhỏ trong thôn xôn xao chảy đầy đất, đầu bếp rốt cuộc vung tay lên nói: "Đều mau cầm chén lại đây, sắp chín rồi.
"
Nghe được lời này, trừ bỏ người đã chuẩn bị chén từ trước, những người khác đều chạy về trong nhà.
Bọn trẻ con Hứa Thanh Thanh là tích cực nhất, cho nên trong tay đã sớm cầm sẵn chén đũa.
Chờ đến mùi hương càng ngày càng nùng, đồ ăn giết heo rốt cuộc chín.
"Thanh Thanh mau tới đây.
"
Thấy gọi Hứa Thanh Thanh đi lên trước, mọi người đều không có ý kiến, Hứa Thanh Thanh khách khí hai câu mới tiến lên.
"Cảm ơn chú Lưu, phiền chú cho cháu thịt nạc.
"
"Đứa nhỏ này khách khí cái gì, thịt nạc có cái gì mà ăn.
"
Cái niên đại này không giống hiện đại, đối với bọn họ, thịt mỡ mới là thứ tốt, chú Lưu nói xong, liền thập phần tốt bụng mà múc cho cô không ít thịt mỡ.
Hứa Thanh Thanh có thể nói cái gì, chỉ có thể cảm ơn ý tốt của chú.
Trời lạnh, ăn đồ mặn ở bên ngoài dễ đau bụng, trừ phi những người đặc biệt thèm ăn nhịn không được nếm hai miếng, mọi người đều là bưng chén một đường nói nói cười cười về nhà mới ăn.
"Bà nấu chút mì ăn cùng?" Bà Hồ nhìn đến cô bưng đồ ăn giết heo trở về, dò hỏi.
Hứa Thanh Thanh cảm thấy khá tốt, sau khi gật đầu cùng bà đi vào phòng bếp nấu mì.
Đừng nhìn là một nồi to đồ ăn, nhưng hương vị rất không tồi, trộn ăn cùng mì ăn rất ngon.
"Dưa chua này ngon thật.
" Hứa Thanh Thanh kẹp một miếng dưa chua đưa vào trong miệng, nói.
Dưa chua trong đồ ăn giết heo rất giòn, độ chua vừa phải, bà Hồ nghe cô nói, tán đồng gật đầu: "Không tồi, chờ có thời gian rảnh ta bà học người ta, nhà chúng ta cũng muối một chút.
"
"Vâng.
"
Không riêng dưa chua, hương vị thịt heo cũng không tồi, Hứa Thanh Thanh cảm thấy xác thật so với thịt heo ở hiện đại thì thơm hơn, thậm chí tới thịt mỡ cô cũng có thể ăn một chút.
Còn có khoai tây, miếng khoai tây ngấm đầy mùi thịt ăn vào mềm mại ngon miệng, cũng không kém.
Bữa đồ ăn giết heo, Hứa Thanh Thanh cùng bà Hồ ăn rất vừa lòng.
Ăn xong đồ ăn giết heo, còn có thịt heo được chia, hôm nay thật sự là một ngày đáng vui vẻ, tiếng cười trong thôn chưa từng ngừng lại.
Buổi tối, Hứa Thanh Thanh đun nóng đồ ăn giết heo còn lại trong nhà, cũng với một túi màn thầu đưa đến chuồng