Editor: Thienyetkomanhme
Một tháng ôn tập trôi qua đầy khẩn trương, người tham gia thi đại học đều bắt đầu tăng tốc học tập.
Cuối tháng 11, thời tiết lạnh lẽo, cách kỳ thi đại học càng ngày càng gần.
Ngày thi đại học, trời còn chưa sáng, rất nhiều thanh niên trí thức muốn tham gia thi đại học liền xuất phát từ trong thôn tới trường thi.
Gió lạnh thổi không ngừng, nhưng trong lòng nhóm thanh niên đi đường, hoặc đi xe đạp, hoặc ngồi trên xe ngựa lại nhiệt huyết sôi trào.
Hứa Thanh Thanh vừa tham gia xong thi đại học ngay trước lúc xuyên không, lẽ ra có thể dùng tâm thế bình thường đối mặt với lần thi đại học này, nhưng không biết có phải bị ảnh hưởng bởi đám người Lưu Tuyết hay không, cô cũng có chút kích động, khẩn trương.
Lần thi đại học này không nghiêm như ở hiện đại, cũng không nhiều khoa lắm lắm, đề thi với cô cũng không tính là khó.
Tiến vào trường thi, Hứa Thanh Thanh nhìn bài thi, cô chậm rãi thả lỏng lại.
Thi đại học sau kết thúc, Hứa Thanh Thanh liền không muốn nghĩ tới kết quả nhiều, mà nghĩ có thể thu thập hành lý trước, chờ kết quả ra liền có thể đi tìm Thẩm Khang Bình.
"Thanh Thanh, chị lo quá, vạn nhất không thi đậu phải làm sao bây giờ?" Lưu Tuyết kéo cánh tay cô, hiện tại cả người vẫn khẩn trương như cũ.
Trong nhóm thanh niên trí thức, thành tích của cô cũng tính là tốt, Hứa Thanh Thanh cảm thấy việc thi đậu khẳng định không thành vấn đề.
"Chị khẳng định có thể thi đậu.
" Hứa Thanh Thanh nói xong, lại nói chuyện với mấy thanh niên trí thức tới so đáp án, thực mau liền cùng bọn họ trở lại trong thôn.
Mấy ngày kế tiếp, trong chờ đợi kết quả thi đại học, thời gian chậm rãi trôi đi.
Hứa Thanh Thanh vốn dĩ cho rằng khả năng phải chờ đến sang năm sau mới có kết quả, không nghĩ tới cuối năm trong huyện liền có người lại đây, tuyên bố một tin tức tốt —— cô thi đứng nhất toàn tỉnh!
"Ai u! Nếu như ngày xưa, thì chính là Trạng Nguyên đúng không?"
"Thanh Thanh thông minh từ nhỏ, nếu không phải lúc trước không tổ chức thi, thì đã sớm là sinh viên rồi.
"
"Đúng vậy, cũng may hiện tại cũng không muộn!"
"Tôi đã sớm biết, Thanh Thanh khẳng định có thể thi đậu.
"
"Thật cho thôn Dương Thụ chúng ta mặt mũi!"
"Nhà ai còn có pháo, chuyện vui lớn như vậy hỉ phải đốt pháo.
"
Người trong thôn biết được tin tức tốt này sau, cao hứng như mình thi đậu, đặc biệt là mấy người bà cô, cười đến mức không thấy mắt.
Nhóm thanh niên trí thức đối với chuyện này không phải đặc biệt kinh ngạc, chỉ là trong lòng không tránh được có chút hâm mộ.
Lãnh đạo trong huyện cũng rất cao hứng, rốt cuộc đây là chuyện làm vẻ vang huyện mình, chẳng những khen ngợi Hứa Thanh Thanh, còn phát tiền thưởng.
Người trong huyện giao lưu cùng Hứa Thanh một hồi, lại chụp một bức ảnh rồi mới rời đi.
Chờ bọn họ rời đi, trong thôn càng thêm náo nhiệt, đại đội trưởng đề nghị phải chúc mừng hẳn hoi.
Hứa Thanh Thanh cảm thấy không cần thiết, nhưng thấy bọn họ vui vẻ, nghĩ hai ngày này vốn dĩ tới điểm giết heo, rốt cuộc không để mọi người mất hứng.
Thành tích đứng nhất tỉnh, khẳng định có thể vào đại học Bắc Kinh.
Cô gọi điện cho Thẩm Khang Bình, Hứa Thanh Thanh liền chia sẻ tin tức tốt này: "Thành tích của em có rồi, đứng nhất toàn tỉnh, khẳng định có thể vào đại học Bắc Kinh! ! Chờ sang năm mới liền mang Mộc Mộc với bà đi tìm anh.
"
Mộc Mộc còn nhỏ, khẳng định cần người chiếu cố, chờ tới Kinh Thị Hứa Thanh Thanh lại phải đi học, cho nên đã hỏi ý kiến bà Hồ, bà quyết định cùng đi.
Bà Hồ không có con cái, hiện giờ coi Hứa Thanh Thanh như cháu gái ruột, đối với Mộc Mộc càng coi như bảo bối, đương nhiên luyến tiếc tách ra, trên cơ bản Hứa Thanh Thanh vừa hỏi liền đồng ý đi.
Thẩm Khang Bình nghe được tin tức tốt, vui sướng: "Thật tốt quá, đáng tiếc gần đây anh không có phép, bằng không sẽ trở về đón em.
"
"Lên xe có người đưa đi, an không cần đi lại một chuyến, chờ lúc em đến nhớ tới đón là được.
" Đại khái là nghĩ đến sắp được nhìn thấy anh, trong thanh âm Hứa Thanh Thanh đều lộ ra vui vẻ.
"Được, đến lúc đó anh tự mình lái xe đi đón mọi người.
"
Lại hàn huyên với cô một lát, Thẩm Khang Bình mới nhớ tới hỏi: "Mộc Mộc đâu?"
"Trời lạnh nên không dám dẫn nó ra ngoài, lúc em ra cửa thì con mới vừa ngủ.
"
Mộc Mộc ngoan thì ngoan, nhưng có chút dính người, nếu nó tỉnh, Hứa Thanh Thanh cũng không dễ dàng đi như vậy.
Hai vợ chồng tiếp tục nói chút việc nhà mới cúp điện thoại, trên mặt đều mang theo tươi cười.
"Ui, Thẩm đoàn trưởng, đây là gặp chuyện vui vẻ gì, cười đến vui vẻ như vậy?"
Người trong phòng thông tin nhìn thấy hắn cúp điện thoại còn đứng tại chỗ cười rộ lên, nhịn không được hỏi.
"Vợ tôi thi đậu đại học Bắc Kinh, sang năm sẽ tới đây.
" trong giọng nói Thẩm Khang Bình lộ ra một chút khoe khoang.
"Đại học Bắc Kinh? Hoắc! Vậy thành tích chắc rất tốt!"
"Cũng không tồi, đứng nhất toàn tỉnh.
"
Thi đậu đại học Bắc Kinh thì thôi, còn đứng nhất toàn tỉnh, người phòng thông tin lập tức kinh ngạc, ngay sau đó sôi nổi chúc mừng.
Bộ đội có chút tin tức mới mẻ gì đều truyền rất nhanh, không bao lâu, vợ Thẩm đoàn trưởng tham gia thi đại học, đứng nhất toàn tỉnh thi đậu đại học Bắc Kinh được truyền khai.
Thẩm Khang Bình lớn lên đẹp trai, tuổi còn trẻ đã làm đoàn trưởng, còn có một ông bác ruột như vậy, các cô gái đoàn văn công coi trọng hắn có không ít.
Phía trước hắn đột nhiên chạy về quê lấy vợ, trong lòng các cô liền ảo não vô cùng, ngầm nói hắn ngốc, thế nhưng tìm một cô gái nông thôn.
Lúc này, nghe nói cô gái nông thông trong lòng các cô thế nhưng thi đậu đại học Bắc Kinh, còn là Trạng Nguyên tỉnh, các cô đều không muốn tin.
Nhưng có đầu óc liền biết, loại chuyện này, vợ chồng Thẩm Khang Bình không cần thiết phải nói dối, vì thế các cô chỉ có thể trộm nói thầm, vợ Thẩm đoàn trưởng khẳng định xấu, rốt cuộc trời cao công bằng, không có khả năng cho một người có cái đầu thông minh không thể lại có cả một gương mặt xinh đẹp.
"Thông minh thì thế nào, lớn lên xấu, cô ta không biết xấu hổ đứng cạnh Thẩm đoàn trưởng sao?" Có người nói chuyện phiếm, lén nói.
Mùa xuân năm 1978, thời tiết dần trở nên ấm áp, Hứa Thanh Thanh mang theo con trai và bà Hồ chuẩn bị xuất phát đi Bắc Kinh.
Phòng ở cô nhờ nhà hàng xóm, mẹ Nhị Cẩu Tử hỗ trợ trông nom, lương thực không mang đi được đưa cho bà lão goá bụa trong thôn, một ít sách giáo khoa cùng tư liệu ôn tập thì để lại cho nhóm thanh niên trí thức.
Nhóm thanh niên trí thức trong thôn, như Lưu Tuyết nhận được thư thông báo trúng tuyển đã thu thập đồ đạc về nhà, từ đây trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá lội.
Còn người không thi đậu thì tại tiếp tục ôn tập, chờ đợi mùa hè năm nay thi đại học lần thứ hai.
Ngày rời đi, các thôn dân cùng nhóm thanh niên trí thức ở lại đi đến cửa thôn tiễn bọn họ.
"Ở bên ngoài phải biết tự chiếu cố chính mình, nếu nhóc Thẩm dám khi dễ cháu, liền trở về nói với chúng ta.
"
"Thôn chúng ta khó lắm mới có một người làm công tác văn hoá, tới đại học phải học tập thật tốt.
"
"Trong nhà không cần cháu nhọc lòng, sẽ có người trông nom.
"
"Đi ra ngoài cũng đừng quên chúng ta, rảnh nhớ trở về thăm.
"
"Rảnh liền viết thư, gọi điện thoại cho chúng ta, cũng nói cho chúng ta biết đại học Bắc kinh trông như thế nào.
"
"Cháu và Thẩm Khang Bình đều là đứa nhỏ tốt, về sau ở bên ngoài phải sống cho tốt! ! "
Người trong thôn, càng lớn tuổi càng thích giảng đạo lý với tiểu bối, dạy bọn nhỏ làm người làm việc tốt.
Hứa Thanh Thanh biết bọn họ đều có ý tốt, nhưng ngẫu nhiên cũng ngại bọn họ nói nhiều.
Nhưng mà hôm nay, nghe bọn họ một câu lại một câu dặn dò, Hứa Thanh Thanh lại cực kỳ kiên nhẫn, thẳng đến khi bọn họ nói xong mới mở miệng: "Cháu biết, mọi người cũng phải chiếu cố chính mình, có thời gian cháu sẽ chụp một ít ảnh Bắc Kinh về cho mọi người xem! ! Trong thôn vẫn phải để bọn nhỏ đi học, nếu có thể, tốt nhất trực tiếp xây một trường học nhỏ ở thôn chúng ta.
"
Hứa Thanh Thanh nói xong, lấy tiền thưởng của huyện, trấn trên cho cô khi thi đứng nhất toàn tỉnh ra, thêm một chút tiền của mình giao cho đại đội trưởng.
"Trường học nên xây, nhưng sao có thể để cháu bỏ tiền.
" Đại đội trưởng xua tay nói.
"Đây là một chút tâm ý của cháu, nhiều năm như vậy ít nhiều đều được người trong thôn chiếu cố, giờ phải rời đi, cháu cũng muốn làm chút việc cho thôn.
" Hứa Thanh Thanh nói xong, kiên trì đem tiền nhét vào tay đại đội trưởng, ngay sau đó ôm con trai cùng bà Hồ lên xe.
Xe là Thẩm Khang Bình tìm quan hệ nhờ cậy, trực tiếp đến trong thôn đón bọn họ đưa đến ga tàu hỏa.
Bọn họ lên xe, xe liền trực tiếp rời đi.
Người trong thôn thấy Hứa Thanh Thanh trước khi rời đi còn không quên trong thôn, có người một bên khen "đứa nhỏ ngoan" một bên hốc mắt có chút hồng.
Thẳng đến khi ô tô đi xa, tới bóng dáng cũng không nhìn thấy, mọi người mới chậm rãi tản ra.
Trong bất tri bất giác, Hứa Thanh Thanh ở thôn Dương Thụ sinh sống mười mấy năm, nơi này tựa như quê hương của cô, "nhà" tuy rằng không có cha mẹ, nhưng trong thôn có rất nhiều trưởng bối yêu thương cô như cha mẹ.
Hứa Thanh Thanh nhìn xuyên qua cửa sổ xe nhìn thôn trang dần dần biến mất ở trước mắt, trong lòng bỗng nhiên sinh ra chút luyến tiếc.
Mộc Mộc được cô ôm trong lòng không biết có phải nhận thấy cảm xúc của cô hay không, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vươn tay nhỏ sờ sờ mặt cô, thấy cô rũ mắt nhìn qua, nãi thanh nãi khí mà kêu: "Mẹ.
"
Hứa Thanh Thanh cúi đầu thơm bé, tâm tình tốt hơn một ít.
Từ huyện An ngồi xe lửa đến Bắc Kinh, tổng cộng phải ngồi hơn mười tám tiếng, cũng may Thẩm Khang Bình nhờ người hỗ trợ mua vé giường nằm, nếu không bọn họ già già trẻ trẻ, sợ là ngồi tới nôn.
Mặc dù là giường nằm, ở trên xe lâu như vậy cũng rất khó chịu, điều may mắn duy nhất chính là tuyến xe này thẳng tới Bắc Kinh, không cần đổi xe.
Buổi chiều bốn giờ lên xe lửa, thẳng đến hơn 10 giờ sáng ngày hôm sau mới tới nơi.
Hứa Thanh Thanh từ trên xe xuống, có loại cảm giác rốt cuộc đã tới nơi đến chốn.
Bọn họ có không ít đồ, đi mấy lượt mới dọn xuống xe được, Hứa Thanh Thanh vốn đang có chút đau đầu không biết làm thế nào, ngay sau đó liền nghe được một tiếng gọi quen thuộc ——
"Thanh Thanh!"
Cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thẩm Khang Bình một thân quân trang từ nơi không xa chạy tới, chờ phản ứng lại, đã bị anh ôm vào trong ngực.
Vốn tưởng rằng anh sẽ chờ ở cửa trạm, Hứa Thanh Thanh rất kinh hỉ, duỗi tay ôm lại, nếu không phải còn nhớ rõ đây là nơi công cộng, hận không thể trực tiếp hôn hắn hai cái.
"Xin chào chị dâu!"
Cấp dưới của Thẩm Khang Bình cơ hồ không có ai gặp qua Hứa Thanh Thanh, lần này rốt cuộc gặp mặt cô, một mặt cảm thán đoàn trưởng bọn họ có phúc khí, một mặt trộm làm mặt quỷ vì hành vi không rụt rè của đoàn trưởng.
Hứa Thanh Thanh lúc này mới phát hiện anh còn mang theo người tới đây, vội đẩy anh ra, giơ tay vuốt tóc, đối với một đám thanh niên đều mặc quân trang gật đầu ý bảo: "Xin chào mọi người.
"
"Nha! Đây là con trai đoàn trưởng sao, lớn lên cũng thật đẹp!" Bỗng nhiên, có người phát hiện bé trai đang được bà Hồ ôm, không khỏi khen nói.
Nghe vậy, lực chú ý của mọi người lập tức chuyển tới trên người Mộc Mộc.
"Mộc Mộc, chào chú đi.
" Hứa Thanh Thanh sờ sờ đầu con trai nhẹ giọng nói.
Mộc Mộc mở to đôi mắt tròn xoe nhìn bọn họ mới kêu: "Chú!"
"Thật ngoan!"
"Quá đáng yêu, so với cháu trai tôi còn đáng yêu hơn.
"
"Được rồi, nhanh chuyển đồ vật chuẩn bị trở về!" Thẩm Khang Bình bị bọn họ quấy rầy, ngữ khí tức khắc trở nên nghiêm túc.
Hôm nay vừa lúc được nghỉ ngơi, Thẩm Khang Bình vốn dĩ chỉ định mang hai người lại đây hỗ trợ, ai ngờ lại kéo theo mấy tên tới xem náo nhiệt.
Biết đoàn trưởng vốn dĩ không vui khi nhiều người đi cùng như vậy, bọn họ thông minh mà chạy nhanh dọn hành lý đem ra cửa, để lại không gian cho một nhà.
"Nhờ người hỗ trợ còn hung dữ như vậy.
" Hứa Thanh Thanh cảm ơn còn không kịp nói, bọn họ đã cướp hành lý chạy xa, cô chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Thẩm Khang Bình.
Bất quá, bộ dáng nghiêm túc của hắn, vẫn là lần đầu Hứa