Lúc Hồ Hỉ Mị và A Ngọc trở về, Đế Tân đã rời đi, hôm nay bọn họ đều tâm sự nặng nề, nên không ở bên nhau.
“Tỷ tỷ, đây là giao nhân ở đâu tới, nhìn qua ăn rất ngon a!”
Hồ Hỉ Mị một lòng cũng chỉ nhớ thương ăn uống, bởi vì giao nhân câu con sâu thèm ăn trong nàng ấy ra, nàng ấy còn lôi kéo A Ngọc đi tóm văn cá diều ăn.
“Đây là Tây Kỳ nhị công tử Cơ Phát hiến cho Đại vương, không thể ăn, A Hỉ muội không cần suy nghĩ.
”
Tô Đát rất hiểu biết Hồ Hỉ Mị, nàng chỉ cần nói rõ với Hồ Hỉ Mị, Hồ Hỉ Mị sẽ không nhớ thương.
“Quả nhiên không thể ăn, hôm nay ban ngày lúc ta nhìn thấy nàng ta, chỉ muốn cắn nàng ta một ngụm nếm thử hương vị, nhưng A Ngọc nói với ta không thể ăn, cho nên ta mang theo A Ngọc đi bắt văn cá diều ăn.
”
Hồ Hỉ Mị cười hì hì nói, hiện giờ nàng ta đã ăn uống no đủ, nhìn thấy giao nhân cũng không thèm như vậy.
Tô Đát nghe Hồ Hỉ Mị nói như vậy, cũng yên tâm.
“A Hỉ muội là nghe lời nhất, ta cũng rất tin tưởng muội, hiện tại ta có một việc nhờ muội hỗ trợ.
”
Vốn Tô Đát không tính toán để A Ngọc và Hồ Hỉ Mị nhúng tay vào, nhưng bên người nàng cũng không có ai khác để dùng, cho nên không thể không để Hồ Hỉ Mị và A Ngọc đi làm.
“Muội mang theo A Ngọc đi tra chuyện tộc giao nhân ở Nam Hải, theo như lời giao nhân này kể, có một kẻ thần bí bắt hết tộc nhân của nàng đi, chỉ vì để nàng ta tới Triều Ca mê hoặc Đế Tân.
”
Tô Đát không tin chuyện này đơn giản như vậy, cho nên nàng muốn để Hồ Hỉ Mị và A Ngọc đi tra xét một phen, như vậy nàng mới có thể yên tâm.
“Tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, chuyện này giao cho A Ngọc và ta.
”
Hồ Hỉ Mị vỗ vỗ bộ ngực cam đoan, tuy rằng hằng ngày nàng ấy không đáng tin cậy, nhưng lúc có chuyện quan trọng, vẫn rất thành thục ổn trọng.
Đương nhiên Tô Đát tin tưởng Hồ Hỉ Mị, nếu không cũng sẽ không nhờ các nàng.
“Ta tin tưởng các muội, nhưng A Hỉ, ta còn muốn dặn dò các muội một chút, làm việc không cần xúc động, nếu thật sự có nguy hiểm, trước hết hãy bảo hộ bản thân mình, chuyện khác đều không quan trọng, ta muốn các muội bình an trở về.
”
Đây là chuyện Tô Đát để ý nhất, nàng mặc kệ chuyện ra làm sao, người nhất định phải bình an trở về, nếu không chuyện gì cũng không có ý nghĩa.
“Tỷ tỷ yên tâm đi, chúng ta lại không phải ngốc, khẳng định sẽ bình an trở về.
”
Hồ Hỉ Mị cười cười nói, các nàng biết, chỉ có tồn tại mới quan trọng nhất, những thứ khác chỉ là thứ yếu.
A Ngọc cũng gật đầu, “Tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng, ta cũng sẽ chú ý nhị tỷ, chiếu cố nhị tỷ, sẽ không để tỷ ấy xằng bậy.
”
Đương nhiên Tô Đát tin tưởng A Ngọc, nàng biết A Ngọc rất lý trí, sẽ không xúc động như Hồ Hỉ Mị.
“A Ngọc ta tin tưởng muội, tuy rằng muội nhỏ tuổi nhất, nhưng muội lại ổn trọng hơn so với A Hỉ, A Hỉ tính cách hào phóng, nhiều chuyện bản thân cũng dễ dàng không chu toàn, cho nên khả năng muội sẽ vất vả một chút, chờ muội trở về, ta sẽ chuẩn bị điểm tâm muội và A Hỉ thích nhất, cho nên các muội nhất định phải bình an trở về.
”
Lần đầu tiên Tô Đát dặn dò nhiều như vậy, trước kia một mình nàng đơn độc, hiện giờ bên người có Hồ Hỉ Mị và A Ngọc, nàng rất vui vẻ, cũng đúng là bởi vì vui vẻ, nàng mới có thể không ngừng quyến luyến, sợ các nàng sẽ gặp bất trắc.
“Tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng như vậy, chúng ta tốt xấu cũng có ngàn năm tu vi, chỉ cần không quá phận, tuyệt đối sẽ không có việc gì, ngược lại là tỷ, đã không có yêu đan, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chúng ta không ở bên cạnh tỷ, nhất định tỷ phải cẩn thận.
”
A Ngọc rất bình tĩnh, theo nàng ấy thấy, trong ba người yếu nhất chính là Tô Đát.
“Thân tiên sinh còn ở Triều Ca, xem mặt mũi A Hỉ, hắn cũng sẽ giúp ta.
”
Tô Đát nói đến bản thân thì bình tĩnh rất nhiều.
“Hiện tại ta cũng học xong vẽ một ít phù chú, tiểu lâu la bình thường sẽ không tổn thương được ta, các muội không cần lo lắng cho ta.
”
Đến nỗi yêu đan, Tô Đát không biết nên đi tìm như thế nào, nàng cũng đã từ bỏ.
A Ngọc nghe Tô Đát nói như vậy, mới hơi chút yên tâm.
“Vậy tỷ tỷ chúng ta đi trước, tỷ bảo trọng.
”
A Ngọc mang theo Hồ Hỉ Mị rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại Tô Đát và giao nhân.
“Người nọ đã không ở Nam Hải, ngươi để các nàng đi tra xét có ích lợi gì, huống chi tra xét, đi một người không phải tốt hơn sao, hà tất dùng hai người?”
Giao nhân không rõ Tô Đát vì sao muốn hưng sư động chúng như vậy, rốt cuộc dùng hai yêu quái ngàn năm thật sự có chút lãng phí.
“Hai nàng ấy đi, có thể chiếu cố lẫn nhau, ta mới yên tâm.
”
Tô Đát nhắm mắt lại, nàng cũng muốn cho A Ngọc và Hồ Hỉ Mị tránh thoát một kiếp.
“Hiện giờ Cơ Phát bị giữ ở Triều Ca, lần này Tây Bá Hầu trở về tất nhiên muốn hưng binh thảo phạt, đến lúc đó thần minh tất nhiên sẽ trợ giúp Tây Chu phạt Trụ, các nàng ở đây, khả năng sẽ bị liên lụy, không bằng đi thật xa.
”
Đây là quyết định sau khi nàng đã suy nghĩ hồi lâu, nàng vẫn không có biện pháp để Hồ Hỉ Mị và A Ngọc hy sinh vì nàng, từ trước bọn họ và nàng cũng không có cảm tình thâm hậu, nàng cũng không phải Cửu Vĩ Hồ chân chính, hiện giờ các nàng ở chung đã lâu, Tô Đát cũng coi các nàng như thân muội muội mà đối đãi.
“Nam Hải cách Triều Ca xa như vậy, các nàng mà đi, trong khoảng thời gian ngắn khả năng cũng chưa về được, ngươi thật đúng là tính kế tốt, vậy còn ngươi?”
Giao nhân cười, Tô Đát an bài hai tiểu tùy tùng bên người tốt như vậy, vậy nàng thì sao?
“Ta…… Ta không biết…… Có lẽ khi Thương triều sụp đổ, ta mới có thể biết đáp án đi.
”
Tô Đát lắc lắc đầu, thật sự là nàng không có nghĩ tới.
“Nhưng lúc ấy, ngươi cũng trốn không thoát, mặc kệ là thần minh, hay là kẻ thần bí cầm tù tộc nhân ta, còn có Tây Chu trong miệng ngươi, bọn họ đều muốn giết Đế Tân, ngươi làm sủng phi của Đế Tân, khẳng định cũng sẽ không được buông tha.
”
Giao nhân ở trong bồn nước, nàng ta nghĩ Tô Đát thật sự ngốc, nếu là nàng ta, khẳng định nàng ta sẽ sớm làm xong nhiệm vụ, sau đó về nhà, hà tất gì phải cùng một nhân loại chịu chung hoạn nạn.
Nhân loại gian trá tham lam, hơn nữa thọ mệnh ngắn ngủi, nhân sinh chỉ ngắn ngủn trăm năm, có lẽ chỉ bằng thời gian các nàng ngủ một giấc.
“Hiện tại ngươi đã là tù nhân của ta, ngươi nghĩ muốn chạy trốn sao?”
Tô Đát không có trả lời vấn đề của giao nhân, mà là hỏi ngược lại.
Giao nhân thở dài một hơi, “Ta đương nhiên nghĩ tới a, nhưng trận pháp phong ấn của ngươi còn ở đây, ta tính muốn chạy trốn, cũng không có cách nào trốn a.
”
“Hiện tại ta và ngươi tình cảnh giống nhau, thần mình vì muốn chế tạo một nhà giam, nhà giam kia chính là thiên địa, bất luận ta trốn ở nơi nào, cũng không thể trốn thoát vận mệnh trói buộc, ta chỉ có thể tranh đấu với bọn họ, chỉ cần thần minh không chết, ta không thể tự do, ta chỉ là một con cờ