“Nhã Cách, các nàng đang nói gì vậy? Sao ta đến gần lại không nói nữa?”
Mấy ngày mưa to liên tiếp cuối cùng cũng dừng lại, Tô Đát cũng có thể ra cửa, sao cơn mưa không khí mang theo mùi đất tanh nồng, kỳ thật Tô Đát cũng không thích.
Vốn Tô Đát định tùy tiện đi dạo xong sẽ về, ai biết lại đụng phải một đám người đang xì xào bàn tán,
Kỳ thật lòng hiếu kỳ của Tô Đát cũng không nặng, nhưng hiện tại nàng thật sự rất nhàm chán, cho nên hỏi nhiều một câu.
“Nương nương, các nàng đang chuyện ngoài cung.”
Nhã Cách cúi đầu, rõ ràng Đại vương ra lệnh cấm không được thảo luận, nàng cũng không dám nhiều lời.
Tô Đát nghe Nhã Cách nói như vậy càng thấy khó hiểu, mặc dù thảo luận chuyện ngoài cung, cũng không cần kiêng dè nàng như thế đi.
“Nga? Chuyện ngoài cung, ta cũng thấy rất hứng thú, không bằng chúng ta cùng tâm sự?”
Không phải Tô Đát cố ý so đo cùng các nàng, nhưng nàng biết làm thế nào để hỏi ra được đáp án nàng muốn, còn có thể tìm việc vui.
Nghe được Tô Đát nói như vậy, nhóm cung tì đều hoảng sợ.
“Nương nương, nô tỳ sai rồi, thỉnh nương nương trách phạt.”
Nhóm cung tì sôi nổi quỳ xuống thỉnh tội, chỉ hy vọng Tô Đát có thể thủ hạ lưu tình.
“Đứng lên đi, ta cũng chưa nói muốn trách tội các ngươi.”
Tô Đát lười nhác vẫy vẫy tay, chỉ là nàng muốn ăn dưa* thôi.
*hóng chuyện
“Nói một chút đi, đang nghị luận cái gì, ta sẽ không nói lung tung.”
Mấy cung tì cúi đầu, nhìn nhau vài lần, lại trộm ngắm Tô Đát, cuối cùng mới lấy hết can đảm mở miệng.
“Ngoài cung có một quái vật ăn thịt người, chúng nô tỳ rất lo lắng cho an nguy của người nhà, cho nên mới nhiều lời vài câu.
Lời này nói cũng không tồi, tuy rằng các nàng phụng dưỡng quân vương trong cung nhưng ngoài cung vẫn có người nhà chờ các nàng.
Đợi đến khi hai mươi tuổi, các nàng có thể về nhà đoàn tụ cùng người nhà.
“Quái vật ăn thịt người?”
Tô Đát nhíu mày, chẳng lẽ là xuất hiện lúc trời đang mưa?
Không được, buổi tối nàng phải chuồn ra ngoài xem.
Tuy rằng không biết là loại quái vật gì, nhưng yêu thú ăn thịt người thật sự có quá nhiều, chỉ dựa vào nhân loại thì không thể giải quyết được.
“Được rồi, hôm nay coi như ta không nghe thấy gì, các ngươi vẫn nên cẩn thận từ lời nói đến việc làm, đừng để phạm sai lầm.”
Tô Đát nối xong mang theo Nhã Cách rời đi, nàng biết khẳng định Nhã Cách cũng nghe được ít tiếng gió, chỉ là không nói cho nàng thôi.
Nhã Cách cũng không thân cận với nàng, không nói cho nàng cũng không có gì là lạ.
Tô Đát giật mình, có phải nàng nên đối xử tốt với Nhã Cách hơn một chút hay không?
Nhưng nhân yêu khác biệt, nếu Nhã Cách quá hiểu biết về nàng, có lẽ chỉ có bất lợi với nàng thôi.
Không thể trách Tô Đát đa tâm, nàng cũng từng là nhân loại, cũng biết nhân loại ti tiện có bao nhiêu đáng sợ.
“Nhã Cách, ngươi có biết quái vật các nàng nói trông như thế nào không?”
Tô Đát giống như không để ý mà hỏi, trong lòng có chút hiểu biết, mới có thể xác định chuyện này mình nên nhúng tay vào hay không.
Nếu quái vật ăn thịt người kia là Thao Thiết*, vậy Tô Đát đúng là không năm chắc, rốt cuộc tên kia tàn nhẫn đến mức ăn cả bản thân.
*Trong thần thoại Trung Hoa cổ đại, Thao Thiết được xếp vào một trong Tứ Đại Hung Thú – những sinh vật xấu xa nhất trần gian.
Người ta tìm thấy hình tượng về Thao Thiết qua các vật dụng bằng đồng từ thời nhà Thương và nhà Chu.
Theo đó, con quái vật này được khắc họa với một khuôn mặt lớn, miệng rộng, cặp mắt to và đặc biệt là không có hàm dưới.
Con quái thú hung ác này sở hữu nguồn sức mạnh không gì sánh bằng.
Nó cực độ tham ăn, thậm chí còn tự nuốt chính mình rồi tan vào cõi hư vô.
Sau này, Thao Thiết trở thành tượng trưng cho sự tham lam vô độ.
Một số giả thuyết còn cho rằng nó chính là một trong 9 đứa con của rồng (Long Sinh Cửu Tử).
“Nghe nói lớn lên rất cao lớn, móng tay rất dài, hàm răng giống như là lợi kiếm……”
Kỳ thật Nhã Cách cũng không biết nên hình dung như thế nào, rốt cuộc nàng cũng chưa tận mắt nhìn thấy.
Tô Đát nghe xong cảm thấy còn không bằng chưa nghe, Nhã Cách thời khắc chú ý đến phản ứng của Tô Đát.
“Nương nương, nô tỳ cũng không biết nhiều lắm, nếu người tò mò, nô tỳ sẽ lén lút đi hỏi thăm?”
“Không cần, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Tô Đát không muốn khó xử Nhã Cách, dù sao buổi tối nàng cũng sẽ ra ngoài tra xét.
“Có chuyện như vậy phát sinh, khẳng định Đại vương không hy vọng mọi người nghị luận, ta không thể phân ưu cho Đại vương, cũng không muốn Đại vương thêm phiền.” Tô Đát không biết Đế Tân tín nhiệm Nhã Cách nhiều ít thế nào, nhưng xem thái độ của Nhã Cách, chỉ sợ có thể xưng là tâm phúc.
Ít nhất, Đế