Tên mộ chủ vừa vung tay, chữa lành thương thế trên người Điền Quý thì đã thấy Phượng Ngân dùng một tư thế quái đản từ dưới bay lên cột đá.
Tay chân cô nàng đều thả xuống, sau lưng áo có một chỗ dựng lên, trông cứ như có ai xách Phượng Ngân mà bay vậy.
Điền Quý biết cái người đang xách cô bạn đồng hành chắc chắn là “ông bác”, lúc này mới dám thả lỏng cơ thể căng cứng vì áp lực.
Phượng Ngân chạy đến chỗ anh chàng, đưa tay đặt lên lưng Điền Quý.
Từ bàn tay cô nàng, một dòng khí ấm như làn nước chảy vào, lan ra khắp toàn thân.
Điền Quý biết đây là linh lực đặc thù của Thanh Long thiên, nên cứ để kệ cho nó tràn qua khắp toàn thân mình một lượt.
“Sao mới một phút mà đã tàn tạ thế?”
Vừa trị thương, Phượng Ngân vừa lên tiếng hỏi.
Câu nói của cô nàng đã khẳng định nghi ngờ ban nãy của Điền Quý.
Anh chàng không trả lời, mà hỏi lại:
“Ông bác nhà tôi đang đánh với tên mộ chủ à?”
“Đúng vậy.
Hai người bây giờ đang đứng gườm ghè nhau.”
Phượng Ngân tuy vẫn tường thuật lại chiến sự cho anh chàng, nhưng tay vẫn không ngừng truyền linh lực sang.
Điền Quý thoáng cái đã thấy người đỡ hẳn, không còn đau ê ẩm cả người như ban nãy nữa.
Anh chàng mới chặc lưỡi, thầm nghĩ không phải ngẫu nhiên mà Lục Thần quyết có thể đứng ngang hàng với Thượng Thiên Kim Quan.
Trên cột đá, gió bỗng bắt đầu nổi lên.
Mái tóc của Phượng Ngân đón gió bay tung lên, những lọn tóc giống như đang nhảy múa cùng cơn gió.
Mặt cô nàng lạnh hẳn lại, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn:
“Súc thế rồi.
Chuẩn bị đánh đấy.”
Điền Quý tự hiểu mình không có mắt Âm Dương, mà lúc này bày trận cũng chỉ tổ để tên mộ chủ hắn phá, nên không có lòng dạ nào quan tâm đến trận đánh của ông cụ và mộ chủ nữa cả.
Anh chàng chỉ đảo mắt một cái, đoạn nói khẽ:
“Lát nữa đứng sau lưng tôi, đừng hỏi nhiều.”
Phượng Ngân “ừ” khẽ một cái, rồi không nói gì nữa.
Cô nàng chăm chú nhìn về phía tên mộ chủ.
Ầm!
Một tiếng nổ inh tai nhức óc vang lên, kèm theo đó là cuồng phong tạt vào người rát cả mặt, không khí lạnh thấu xương chui vào choán đẫy khoang mũi, mùi hôi thối và tanh lòm như xộc lên tận óc.
Cho dù không chết ngộp vì cái mùi, cũng bị gió mạnh làm cho không tài nào hít thở được.
Phượng Ngân đưa cánh tay trái đang đeo Huyền Vũ quyền sáo, rồi tạo ra một màn chắn trước mặt hai người.
Bấy giờ, Điền Quý mới hô hấp được bình thường.
“Sao rồi?”
“Ông bác bị đánh dạt! Chuyện này...”
Điền Quý trông cái vẻ kinh ngạc của cô bạn, thì chậm rãi lắc đầu.
Tên mộ chủ này tuy chưa xưng vua ma, còn không tính là đế vong thực sự, nhưng có trận pháp này hỗ trợ thì đã đạt tới một trình độ cực kì khủng khiếp.
Cứ như anh chàng ước lượng, thì “ông bác” thậm chì còn dưới cơ tên kia một chút.
Chỉ nghe tên mộ chủ cười phá lên rằng:
“Vong thủ hộ của nhà họ Điền đúng là danh bất hư truyền.
Nếu ông muốn, trẫm sẽ dành cho chức đại nguyên soái.”
Tuy Điền Quý không nghe được ông bác nhà mình đáp ra sao, nhưng cứ nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của tên mộ chủ, thì cũng đoán được bảy tám phần rồi.
Bấy giờ, Vũ Phạm Long cũng xuất hiện.
Vừa ló đầu ra, hắn đã cười phá lên hô hố, tay chỏ vào mặt Điền Quý:
“Ê.
Chú Quý.
Sao chưa gì đã bị đánh cho te tua thế kia?”
Điền Quý trợn mắt, rồi quyết định coi tên này như đang nói tiếng nước ngoài là xong.
Phượng Ngân hỏi:
“Này! Ông bác có dùng được Câu Trần đao không?”
“Không ích gì đâu.
Cái ông ấy cần là đao của ông ta cơ.”
Điền Quý vừa nói, vừa xoay lưng lại, khiến bàn tay Phượng Ngân không còn chạm vào áo anh chàng nữa.
Anh chàng hít một hơi thật sâu, rồi từ từ đứng dậy.
Lúc này, tên mộ chủ tóc tai rối bù, mặt nạ cũng đã bị đánh vỡ một nửa, để lộ gương mặt thật của hắn ra bên ngoài không khí.
Ấy là một nửa cái đầu đen thui và khô đét, ở dưới con mắt lồi to như sắp rơi khỏi tròng là một đống da thịt bầy nhầy đang run lên từng cơn, cứ như có hàng chục con dòi ngoe nguẩy bên dưới vậy.
Nửa cái miệng lộ ra ngoài bây giờ đã toét đến tận mang tai, tạo thành một điệu cười kinh dị.
Tên mộ chủ cười phá lên, ra chiều khoái trá lắm.
Trông hắn rệu rã thế kia mà lại phản ứng như vậy, đủ biết là trận đánh vừa rồi ông cụ đã ở vào chiếu dưới.
Tên mộ chủ đưa tay chỉ vào mặt Điền Quý, cười gằn:
“Nhà họ Điền cũng chỉ đến thế này mà thôi! Trên đời này còn ai dám chống lại trẫm nữa?”
Vũ Phạm Long đứng bên cạnh con rồng đá, lúc này bỗng lên tiếng;
“Nói trước bước không qua, ba mươi chưa phải Tết.
Đừng có khinh địch mà ăn quả đắng đấy.”
Tên mộ chủ không trả lời, mà cười khẩy một tiếng.
Vũ Phạm Long nhún vai, không nói chuyện với gã nữa mà nhìn về phía Điền Quý, khoanh tay lùi lại một bước.
Gã lại đưa ngón trỏ, vạch một dấu lên trái tim.
Đây là ám hiệu lưu truyền trong giới hành giả, đại ý là Vũ Phạm Long thề sẽ không nhúng tay vào trận đánh này.
Bấy giờ, Điền Quý mới thở ra một hơi.
Tên Vũ Phạm Long này không biết là địch hay bạn, nhưng là người trọng chữ tín.
Chuyện gì hắn đã hứa thì chắc chắn sẽ tuân thủ.
Hắn không nhúng tay, thì Điền Quý mới yên tâm đánh thả cửa được.
Anh chàng bẻ cổ, nhếch mép lên cười một cái:
“Ê.
Còn quên ai không đấy?”
“Nhà ngươi? Cái thứ tôm tép chẳng đáng để tâm.
Nhà ngươi đã không còn là người nửa sống nửa chết, cho dù có để vong thủ hộ này nhập thì cũng được cái gì?”
Tên mộ chủ vung tay một cái, một luồng khí lạnh đã từ dưới nền đá xộc thẳng vào gan bàn chân, cuốn dọc theo sống lưng nhằm vào đỉnh đầu Điền Quý.
Cả người anh chàng cứng đờ ra như tượng, máu huyết trong người dường như cũng chảy chậm lại.
Nếu như để khí lạnh chạy được đến não, thì anh chàng chắc chắn sẽ lăn quay ra ngỏm.
Trong đầu anh chàng, chợt có tiếng “hừ” lạnh của ông cụ vang lên.
Điền Quý chỉ thấy linh lực cuồn cuộn trào ra, đánh tan cái khí lạnh đang tập kích cơ thể mình.
Anh chàng rùng mình một cái, đoạn chậm rãi nói:
“Nhà ngươi đoán già đoán non mãi cũng chán, thôi để ta nói toẹt ra cho mà biết.
Thuật