Diệp Tô đi cùng Kỷ Hằng đến khách sạn anh ở mấy ngày nay để thu dọn đồ đạc, khi kéo màn cửa sổ ra, cô phát hiện căn phòng khách sạn của anh vừa vặn đối diện với căn hộ đơn tầng hai mươi ba của mình, tầm nhìn rất rõ.
"Cuồng xem trộm." Diệp Tô vô cùng chán ghét nhìn lướt qua Kỷ Hằng, cúi đầu nói một câu.
"Em nói cái gì? Muốn thuê phòng?" Kỷ Hằng nheo đuôi mày, khóe miệng mỉm cười: "Nếu muốn thuê thì anh gia hạn thêm một đêm, giường lớn hai người thì thế nào?"
"Đi chết đi." Diệp Tô tiện tay cầm cái gối nện lên người Kỷ Hằng.
Hai người thu dọn đồ đạc xong thì sóng bước đi về hướng tiểu khu, đoạn đường này không phải là khu vực buôn bán, buổi tối quá an tĩnh, đi một hồi mới đụng phải một hai người qua đường, Diệp Tô hơi sợ, không khỏi sát lại gần Kỷ Hằng hơn một chút.
Diệp Tô ngửi được mùi hương mát lạnh quen thuộc trên người anh. Không thể không nói, có anh ở đây cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Dọc đường hai người không nói lời nào, đi ngang qua một con hẻm nhỏ, bên trong truyền ra một loạt âm thanh nhớp nháp không rõ, kèm theo tiếng rên rỉ của phụ nữ.
Dưới ánh sáng lờ mờ tận sâu trong con hẻm, một đôi nam nữ đang nhiệt tình quấn lấy nhau. Người đàn ông khoác một chiếc áo choàng dài, thân thể của người phụ nữ được giấu trong chiếc áo, đầu tựa vào tường, hai mắt khép hờ, đôi môi đỏ tươi. Một cái chân nhỏ của cô ta bị lộ ra khỏi áo khoác, trên mặt đất gần đó có một cái tất chân bị xé rách.
Diệp Tô và Kỷ Hằng cùng sửng sốt, có chút xấu hổ.
Hai người nọ đang dính chặt lấy nhau, vẫn chưa phát hiện ra bọn họ.
Chậc chậc chậc, Diệp Tô lắc đầu, thói đời bạc bẽo mà, thuê phòng thì tốn bao nhiêu tiền, vẫn cứ có người có loại đam mê đặc biệt này, lấy trời làm dù lấy đất làm lều, hoàn thành việc hài hòa nhất trong cuộc sống.
Kỷ Hằng nghe được tiếng cảm thán của cô gái nào đó, anh cúi đầu, thấy Diệp Tô đang chăm chú nhìn hai người kia, không nháy mắt cái nào, vừa lắc đầu rồi lại vừa nhìn say sưa.
Kỷ Hằng đen mặt, liếc mắt nhìn đôi nam nữ đang quấn lấy nhau ở bên trong, kéo kéo cổ tay Diệp Tô.
Diệp Tô vẫn còn mang vẻ mặt muốn nhìn lại không dám nhìn, không chú ý Kỷ Hằng đang kéo cô.
Đôi nam nữ bên trong hình như vì duy trì tư thế mà đã hơi mệt, thở hổn hển thì thầm nói mấy câu, sau đó Diệp Tô thấy cô gái kia giơ một bắp chân lên trời, xoay người một cái, ghé sấp vào tường, đưa lưng về người phía sau.
Mặt Diệp Tô đỏ lên, cái tư thế này, cô, vô cùng cảm khái.
Chiếc áo lớn khoác trên người đàn ông vì đung đưa quá mạnh đã bắt đầu trượt đi, chỉ một lần nào đó dùng lực thật mạnh thì sẽ rơi xuống.
Diệp Tô nhìn chiếc áo lớn sắp rơi mà cắn môi dưới, cô có chút xấu hổ, lại có chút chờ mong, nhưng mà còn chưa nhìn thấy thì trước mắt đã tối mù.
"Ôi ôi ôi!"
Kỷ Hằng một tay che mắt một tay che miệng cô lại, ghé vào bên tai cô hạ giọng nói: "Nhìn cái gì, đi."
Diệp Tô quơ lung tung, nắm kéo tay Kỷ Hằng đang che mắt miệng của cô ra.
Kỷ Hằng nhìn lướt vào bên trong, dưới ánh đèn đường lờ mờ màu vàng có rất nhiều côn trùng nhỏ đang vờn bay, rất ít ánh sáng, đôi nam nữ nhớp nháp đang dính chặt vào nhau, anh ghê tởm chép chép miệng, càng che đôi mắt Diệp Tô kín hơn.
Kỷ Hằng kéo Diệp Tô đang không nhìn thấy gì đi nhanh qua đầu hẻm kia, sau một lúc mới buông tay ra.
"Anh làm gì vậy!" Diệp Tô xoa cơ mặt bị anh bóp đến mức thay đổi hình dạng, bất mãn la lên.
Kỷ Hằng khoanh tay lại, nói: "Vừa rồi nhìn rất vui vẻ nhỉ."
"Em..." Diệp Tô chột dạ chuyển tầm mắt đi. Ai nhìn vui vẻ, cô nhìn có một chút xíu, mới thấy có ít kích thích đã bị Kỷ Hằng che mắt.
"Xem đủ chưa? Anh kéo em đi em còn không muốn đi." Kỷ Hằng trêu chọc hỏi, nhìn mặt cô rất có thâm ý. Quả nhiên, trước đây những lúc e thẹn ở Kỷ phủ đều là giả bộ, anh nhớ đêm sau cùng khi say rượu, cô rất nhiệt tình.
"Em nhìn thì sao, em có nhìn hay không mắc mớ gì tới anh chứ, anh quản lý em à." Diệp Tô đột nhiên cảm thấy mình không nên lo sợ như vậy, ngẩng đầu ưỡn ngực phản đối. Cô là người trưởng thành, có chút lòng hiếu kỳ cũng là bình thường, nhìn thì thế nào? Sao lại bị anh châm chọc khiêu khích như vậy hả?
Kỷ Hằng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng của Diệp Tô, không nhịn được mà bật cười khanh khách: "Thật không ngờ, em lại đói khát như vậy."
Diệp Tô nghe Kỷ Hằng cười, vặn nắm tay, mặt trầm xuống như là đang rất buồn rầu.
"Cười đủ chưa?" Cô buồn bã nói.
Trả lời của cô là tiếng cười khẽ êm tai không ngừng của người đàn ông.
Kỷ Hằng đang cười đến hăng say, vẫn còn chưa nói câu sau "Nếu như em đói khát anh không ngại giúp em giải khát một chút", Diệp Tô đã đột nhiên vọt tới trước nắm cổ áo của anh.
"Anh nghe cho kỹ, tôi đói khát, tôi vô cùng đói khát, vậy thì thế nào?" Diệp Tô cắn răng oán hận nói.
Kỷ Hằng bị sự nghiêm túc của cô làm cho sợ.
Diệp Tô lại đột nhiên cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu trừng mắt với Kỷ Hằng: "Nhưng tôi có đói khát đi nữa, cũng không tới phiên anh."
Sau khi nói xong câu đó cô buông cổ áo của Kỷ Hằng ra, hầm hừ sải bước đi.
Kỷ Hằng nhìn bóng lưng của cô, không thể cười nổi nữa.
Tình cảnh hiện tại của anh, vậy mà còn không bằng đôi uyên ương hoang dã lấy trời làm dù lấy đất làm lều để làm cái việc hài hòa nhất trong cuộc sống vừa rồi.
Thật đau lòng.
...
Diệp Tô tiếp tục đi về phía trước, bóng lưng bị đèn đường kéo ra thật dài.
Kỷ Hằng đút tay vào túi quần, giẫm lên bóng lưng của cô.
Song lần này Diệp Tô đi hai bước, lại không nhúc nhích nữa.
Lại đụng phải chó dữ rồi hả ? Kỷ Hằng ngẩng đầu, phát hiện phía trước có một đám nhóc tóc nhuộm màu sắc sặc sỡ đang đánh nhau, bảy tám đứa đều mặc đồng phục học sinh.
Trên vỉa hè ven đường có một đống ba lô, chắc là trường trung học nào gần đây mới vừa tan buổi tự học muộn.
Mấy đứa nhóc tuổi thiếu niên tóc tai sặc sỡ cầm đủ thứ, gậy bóng chày, xích sắt, gạch...
Bọn họ vây một thiếu niên tóc đen tay đang nắm chặt quai đeo của chiếc ba lô trên lưng vào giữa.
"Bảo mày đưa tiền bảo kê mày lại dám đi báo giáo viên, hừ, lá gan không nhỏ nhỉ."
"Trông con mẹ nó giống như đàn bà yếu như gà, không biết mời bố mày làm bảo kê cho mày à?"
"Thằng nhóc thối tha, hôm nay ông đây phải tính sổ với mày."
"Ngày mai không cầm tiền tới, còn dám đi báo giáo viên, có tin ông đây chặt chân mày không!"
Cậu nhóc bị vây ở giữa giọng run rẩy nói: "Tụi bây đừng, đừng tới đây."
"Ồ, ông đây tới thì thế nào?"
Thằng nhóc đầu mào gà cầm đầu vác gậy bóng chày, ném mạnh điếu thuốc hút xong xuống đất rồi đạp một cái.
"Các anh em, lên cho tao!"
Mấy cậu nhóc mặc đồng phục chen nhau xông lên.
Cậu nhóc ở giữa không ngăn được mấy cái đã bị đánh té xuống đất, thân thể cuộn tròn thành hình con tôm, chịu đựng đấm đá rơi xuống như mưa.
"Chúng ta đừng đánh mặt, bằng không ngày mai đến trường sẽ bị nhìn ra."
"Trông nó da mỏng thịt non thế này, lát nữa đánh xong ông đây còn muốn thoải mái một chút."
"Thêm tao nữa."
Những lời dơ bẩn còn đang không ngừng phát ra từ mấy cậu trai thoạt nhìn chỉ mới mười mấy tuổi.
Diệp Tô tức giận đến run cả người.
Đây là
bạo lực học đường trần trụi!!!
Thế đạo này không có vương pháp rồi!
Lúc này Kỷ Hằng đã bước tới bên cạnh Diệp Tô.
Diệp Tô nhìn Kỷ Hằng, ánh mắt khẩn cầu.
"Cầm cái này giúp anh, còn lại cứ giao cho anh." Hai người rất ăn ý, Kỷ Hằng giao áo khoác vừa cởi ra cho Diệp Tô, cô gật đầu.
"Anh cẩn thận một chút." Diệp Tô nhìn bóng lưng Kỷ Hằng căn dặn, nhìn anh vừa vận động tay chân vừa đi về phía đám côn đồ vườn trường kia.
Dưới ánh trăng trong vắt, Diệp Tô đột nhiên cảm thấy hình tượng của Kỷ Hằng vĩ đại không gì sánh được, như là Sailor Moon chính nghĩa mà dũng cảm, tỏa ra ánh sáng và sức nóng đại diện cho mặt trăng.
Mười lăm phút đồng hồ sau.
Thiếu niên đầu mào gà một tay bụm khuôn mặt sưng đỏ của mình, một tay cản ở trước người, cảnh giác lui về phía sau từng bước một.
Cậu ta lùi đến vỉa hè, nhặt ba lô của mình từ dưới đất lên, sau đó chạy trối chết.
Mấy cậu nhóc còn lại cũng nhặt cặp sách lên chạy, có hai đứa lúc chạy trốn còn khập khiễng.
Thằng nhóc đầu mào gà vừa chạy vừa lau nước mắt nước mũi giàn giụa.
Làm sao bây giờ, từ lúc nó lăn lộn xã hội tới nay, đây là lần đầu tiên muốn tìm chú cảnh sát che chở.
"Đại ca, chúng ta có cần báo cảnh sát hay không." Đàn em chạy theo phía sau lên tiếng hỏi.
Đầu mào gà đá vào mông đàn em.
"Báo cái rắm! Chúng ta mới là xã hội đen!"
...
Kỷ Hằng làm bộ đuổi lên phía trước hai bước.
Diệp Tô ôm đồ của Kỷ Hằng, lật đật chạy đến trước người cậu nhóc bị té xuống đất.
"Em trai, sao rồi? Cậu không sao chứ."
"Ưm..." Thiếu niên phát ra vài tiếng rên đau đớn.
Diệp Tô đắp áo khoác của Kỷ Hằng lên người cậu nhóc, ôm cậu đặt trên đùi mình, để đầu nó dựa vào ngực mình.
"A." Sau khi Diệp Tô nhìn thấy mặt cậu thì không tự chủ kêu lên một tiếng nhỏ.
Cậu nhóc quá xinh đẹp!
Mười lăm mười sáu tuổi, da mặt trắng mịn, ngũ quan tinh xảo thanh tú, mang theo cảm giác thiếu niên chưa phát triển đặc trưng của độ tuổi này.
Phỏng chừng khi trưởng thành sẽ lại là một người báo nước hại dân.
Diệp Tô thấy mũi nó hồng lên, một dòng máu đỏ tươi từ mũi từ từ chảy ra.
Đ*ch! Diệp Tô hận mấy tên ác bá vườn trường kia đến ngứa răng, đứa trẻ đẹp thế lại bị đánh thành như này.
Cô vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra, lau máu mũi cho thiếu niên, động tác của cô dịu dàng cẩn thận, giống như sợ mạnh quá sẽ làm đau cậu.
Thiếu niên mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, mí mắt hơi hé ra nhìn mặt Diệp Tô, sau đó, lông mi chớp chớp như cánh bướm, môi mỏng mím lại, biểu cảm vô cùng uất ức, giơ tay lên nắm tay Diệp Tô.
"Chị ơi, đau quá."
Diệp Tô sửng sốt một chút, sau đó, rất rõ ràng cảm thụ được tim của mình chảy ra, như thanh chocolate bị tan chảy, tất cả đều giao cho cậu bé có vẻ mặt uất ức như nai con bị vứt bỏ kia.
A a a a!!!
Diệp Tô nghĩ lòng thương của mẹ chưa bao giờ bùng nổ như thế này trong đời, cô nắm tay cậu nhóc thật chặt.
"Đau ở đau, đau ở đâu, chị gọi xe cứu thương cho em có được không?"
"Chỗ nào cũng đau, chị thổi cho em một chút."
Lúc này Diệp Tô hận không thể nhét thiếu niên vào trong thân thể mình, vừa thổi vừa cẩn thận tỉ mỉ lau từng vết máu trên mặt.
Mặt hai người rất gần, thiếu niên cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cô phả vào mặt mình, khi lau mặt cho cậu cô cúi cầu xuống thấp, lông mi như hai cây quạt nhỏ, mũi vừa nhỏ vừa cao, rất giống phong cách mà cậu thích.
Thiếu niên nằm trong lòng Diệp Tô, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cô, thật ấm áp, có cảm giác gia đình.
Gia đình, khi nghĩ đến chữ này mũi cậu đột nhiên cảm thấy đau xót.
"Chị xinh đẹp, chị có gia đình không?"
"Ừ?" Diệp Tô ngẩng đầu.
"Chị trông thật xinh đẹp."
"Chị là thiên sứ sao? Chị nhất định là thiên sứ đúng không, tới cứu em."
"Chị thiên sứ, chị thiên sứ."
Thiếu niên nói quá ngọt, sau khi bị thương giọng nói không có sức càng khiến cho người nghe bị mê hoặc mà phải yêu thương.
Diệp Tô nghe pháo hoa đang nổ ầm ầm ầm trong lòng mình.
Đời này cô nhất định phải sinh một đứa con trai như vậy!
"Đừng gọi 120, phía trước có bệnh viện cộng đồng, anh vác nó qua là được."
"Em hỏi nó xem có số điện thoại gia đình hay người giám hộ gì không, chờ ba mẹ nó tới hỏi thử bọn họ có muốn báo cảnh sát hay không."
Đúng lúc này, Sailor Moon dưới ánh trăng chánh nghĩa đánh thế lực ác bỏ chạy đã trở về.
Sau khi nghe giọng nói này bong bóng màu hồng trong đầu Diệp Tô bị tiêu biến từng chút một.
"Ui, vẫn chưa hỏi." Diệp Tô có chút lúng túng trả lời.
Kỷ Hằng ngồi xổm người xuống bên cạnh cô, xốc áo khoác trên mình cậu nhóc lên nhìn một chút, nhíu mày.
"Em săn sóc nó lâu như vậy cũng chỉ mới lau sạch máu trên mặt thôi à?"
"Em vẫn còn chưa săn sóc nha." Diệp Tô ôm thiếu niên, quay đầu lại, lúc nhìn thấy Kỷ Hằng ánh mắt lập tức trợn to.
Kỷ Hằng nghĩ ánh mắt Diệp Tô nhìn anh có chút không đúng, trong lòng đột nhiên hơi hoảng: "Em nhìn anh như vậy làm gì? Trên mặt anh có cái gì à?"
Diệp Tô mở miệng, gật đầu, lại lắc đầu.
"Sao?"
"Không phải là trên mặt, là trên đầu," Diệp Tô dùng ngón tay chỉ đỉnh đầu Kỷ Hằng: "Trên đầu của anh, sao có một vòng, ánh sáng màu xanh biếc?"
Kỷ Hằng nhìn cậu nhóc bị thương đang được Diệp Tô ôm vào trong ngực, trong lòng như có vạn con ngựa lao nhanh qua.
Sau khi nghe hai người trò chuyện cậu nhóc cũng nhìn thoáng qua Kỷ Hằng, lập tức sợ đến mức chôn mặt thật sâu vào ngực Diệp Tô .
"Chị thiên sứ, có yêu quái, có yêu quái."
"Có yêu quái màu xanh."