《 Dẫn hỏa 》đã chiếu đến những tập đặc sắc nhất, mấy cảnh đánh đấm Diệp Tô diễn nước chảy mây trôi đem lại vô số fan, tình cảm chỉ dừng lại ở mức thầm mến, yên lặng bảo vệ nam chính càng khiến cho người xem đau lòng, nhao nhao lập topic #Hạ Lê tôi tới bảo vệ em#.
Độ nóng của topic này vốn chỉ có thể xem là tạm được, dù Diệp Tô có biểu hiện tốt thế nào thì phía trên vẫn còn một Triệu Tuân San đè ép, mãi cho đến một lần, Tống Minh Mặc like một Weibo có liên quan đến topic này, nội dung của Weibo này là "#Hạ Lê anh tới bảo vệ em# Mặt của Tống Minh Mặc và Diệp Tô đúng là rất hợp mà, thực sự không thể ở cùng nhau sao?"
Sau lượt like của Tống Minh Mặc, bình luận phía dưới nổ tung nồi trong nháy mắt.
"Buổi họp báo khởi quay lần trước hai người họ có qua lại với nhau, Tống Minh Mặc còn đưa áo cho Diệp Tô, sẽ không thật sự ở cùng nhau đó chứ!!!"
"Trong phim không thể ở cùng nhau, quỳ cầu hai vị ở ngoài đời thỏa mãn đảng cp Hạ Lê Tần Kiêu của tụi em một chút đi ô ô ~"
"Rõ ràng Tống Minh Mặc từng nói mình độc thân."
Tên của cô và Tống Minh Mặc bị buộc chung vào một chỗ, trọng tâm câu chuyện phát triển vun vút như tên lửa, tên của hai người "Diệp Tô Tống Minh Mặc" cùng nhau lên hot search.
Lúc lên được hot search thì Diệp Tô đang nằm trên giường uống sữa, Kỷ Hằng rửa chén lách cách trong phòng bếp, khi cô lướt hot search thấy tên mình thì thiếu chút nữa đã bị sặc sữa mà chết, sữa văng tung tóe.
Nhưng may là Tống Minh Mặc đã lập tức đăng Weibo nói rõ: "Ngại quá trượt tay, cám ơn mọi người đã quan tâm, tôi với Diệp Tô chỉ là bạn bè."
Phản ứng rất mơ hồ, nhưng cũng giống như là đã giải thích rõ, vậy mà phần bình luận vẫn có một số bình luận "Bạn trai bạn gái cũng là bạn bè nha".
Diệp Tô lập tức tìm số điện thoại của Tống Minh Mặc trong danh sách đen rồi gọi tới.
"Ai chỉ là bạn bè với anh! Anh có thể lập Weibo phụ hay không, không nên đi like lung tung!"
Tống Minh Mặc trả lời rất nghiêm túc: "Anh thật sự muốn bảo vệ em, lượt like cũng là thật lòng thật dạ muốn nhấn."
Weibo nói rõ trên là do người đại diện Lý Tín năm lần bảy lượt chỉ còn thiếu lấy mạng sống ra uy hiếp mới khiến anh đăng lên. Anh đã là lưu lượng cao vót, thực sự không cần tạo thành cp với diễn viên mới nổi tiếng như Diệp Tô để tăng độ hot. Đối với Diệp Tô có thể là chuyện tốt, nhưng với Tống Minh Mặc, đưa chuyện yêu đương ra ánh sáng có nghĩa là mất đi lượng fans nữ có sức chiến đấu và sức mua mạnh, nhiều nhất là chỉ được một ít fan cp của anh và Diệp Tô, so sánh với nhau thì không khó để lựa chọn.
Lý Tín lau mồ hôi, thực sự điều anh lo lắng hơn là không thể để fans biết Tống Minh Mặc của họ đang sống chết theo đuổi người ta, đã dùng đủ các loại kỹ năng mà vẫn không theo đuổi được.
Nếu như việc này bị moi ra, rất mất mặt.
Diệp Tô hầm hừ cúp điện thoại, may mà sau khi cô bị thương ở chân thì Kỷ đại lão gia đã bao tất cả việc nhà, mấy việc như rửa chén, giặt quần áo đều thông thạo, không có thời gian nhìn điện thoại, không thì cô còn phải dỗ dành người đàn ông ghen tuông lòng dạ hẹp hòi này.
Sóng gió cô và Tống Minh Mặc cùng lên hot search mới vừa qua, Diệp Tô còn chưa kịp lấy lại hơi, lại nhìn thấy tên mình đứng mãi trên bảng hot search không xuống.
《Trường Ca》 phát sóng, mỗi ngày hai tập.
Thật ra lúc mới bắt đầu rất hoàn hảo, tuy rằng Dương Dĩ Trừng vẫn chỉ có hành động trừng mắt chu mỏ nhưng cũng may nhan sắc không bị tuột dốc, cùng tình yêu với hoàng đế bá đạo Lục Thừa cũng có thể chấp nhận được, mãi cho đến khi Diệp Tô trong vai Trân phi vịn tiểu thái giám, làm rơi khăn tay, yểu điệu mềm mại lên sàn diễn.
Sau khi chiếu xong tập ba và bốn.
"Người đóng vai Trân phi chính là Hạ Lê trong《 Dẫn hỏa 》hả?! Trời ơi!"
"Đều là Diệp Tô, một bên là nữ cảnh sát đơn thuần cố chấp có thể đánh nhau, có thể nhẫn nhịn, một bên là Trân phi độc ác lập dị si tình, khoảng cách giữa hai nhân vật cũng quá lớn rồi."
"Gương mặt càng xem càng đẹp, dáng vẻ cổ đại hay hiện đại đều hold, khuôn mặt rất hợp với ống kính."
Sau khi chiếu xong tập chín, tập mười.
"Đ*ch mợ đ*ch mợ, ác lên quá đã."
"Cô ấy đúng là có tài diễn xuất, hai nhân vật Hạ Lê và Trân phi thể hiện hoàn toàn khác nhau."
"Má ơi, nụ cười kia làm tôi nổi hết cả da gà."
Sau khi chiếu tập mười lăm, mười sáu, tất cả bình luận trên mạng đều ào ào thống nhất --
"Diệp Tô: Cầu xin cô giết chết Trường Ca không có đầu óc kia đi mà."
" 1 "
" 10086 "
"Số thẻ căn cước."
Diệp Tô nhìn hot search này dở khóc dở cười, cô đâu giết được Dương Dĩ Trừng, cuối cùng còn bị Dương Dĩ Trừng cắt hết mười tập phim giết chết. Cô vốn đang lo lắng mình đóng vai phản diện có bị mắng hay không, kết quả tất cả đều khen cô "Xấu rất tốt".
Nữ chính Triệu Tuân San trong《Dẫn hỏa》thuộc trường phái thực lực, lúc hai người đóng chung có thể nói là hợp rơ lại càng bổ sung cho nhau. Ngoại trừ mấy cảnh đánh nhau nhễ nhại sảng khoái thì Diệp Tô không đạt được danh tiếng gì nhiều. Nhưng vừa đến《Trường Ca》, phong cách lập tức trở nên vô cùng khác biệt, một người thì đuôi mày, khóe mắt, ánh nhìn, nụ cười đều là diễn, một người thì tâm tình cứng nhắc hoàn toàn phải dựa vào lồng tiếng để ra sức chống đỡ.
Diệp Tô đột nhiên vô cùng cám ơn Dương Dĩ Trừng, cám ơn cô không thích đọc lời thoại, cảm ơn cô cứ mãi bĩu môi trừng mắt không khóc được, nhân vật thông minh đáng yêu bị cô diễn thành vô cùng -- ngốc.
Nói chung, Diệp Tô thấy fans của mình tăng vùn vụt như gà hăng máu, cuối cùng cũng đã đè được tên chuyên gia bình phẩm Kỷ Hằng trong chương trình giám định bảo vật có chết cũng không chịu xuất đạo.
**
"Kỷ Hằng Kỷ Hằng, qua nhìn giúp em mấy bức tự sướng này xem thế nào."
Trong căn hộ đơn, Diệp Tô ngồi ở trên giường, chân vẫn chưa tháo bột, nói với Kỷ Hằng mới vừa tắm xong đi ra khỏi phòng vệ sinh.
"Chờ một chút." Kỷ Hằng mặc đồ ngủ màu xanh đậm, kéo lê đôi dép, vừa dùng khăn lau tóc vừa ngồi lên giường.
"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút," Diệp Tô cầm cánh tay của Kỷ Hằng kéo anh đến bên cạnh mình, đưa màn hình điện thoại về phía anh: "Hai tấm này thì sao? Trần Dương nói hôm nay em đăng hình, nhắc fans đừng quên xem《Trường Ca》đang phát sóng."
Kỷ Hằng vắt khăn lên đầu giường, nhìn kĩ điện thoại một hồi.
"À..."
Trong hình Diệp Tô đang phụng phịu, nhìn thẳng vào ống kính, thẳng đến mức không thấy hết vẻ đẹp của khuôn mặt, bởi vậy thấy rõ mắt có quầng thâm, trừ cái đó thì da lại rất đẹp, chỉ là biểu hiện thật sự không được tự nhiên, giả vờ cool ngầu.
"Không đẹp hả? Em sắp gửi rồi." Diệp Tô đẩy đẩy đùi Kỷ Hằng.
"Sao em... Không cười một cái?" Kỷ Hằng suy nghĩ một hồi mới trả lời.
Diệp Tô đặt cằm lên vai Kỷ Hằng, nhìn thoáng qua tấm ảnh cô
loay hoay tự chụp cả nửa tiếng trong khi Kỷ Hằng đi tắm.
"Sau chương trình《Hạnh phúc 100》lần trước Trần Dương sẽ không xây dựng hình ảnh cô gái mối tình đầu thuần khiết nữa, chị ấy nói em hơi lạnh lùng, cũng may tiếng vang cũng ổn, nói em thích hợp trường phái thực lực lạnh lùng ngang ngược.
Diệp Tô cúi đầu khẽ cắn lên vai Kỷ Hằng một cái.
Khi ghi hình chương trình kia cô đang trong trạng thái kinh ngạc do nhìn thấy Kỷ Hằng ở phòng thu kế bên, ít nói mà cũng không cười, nên mới bị cho là lạnh lùng.
"Cho nên em vì phù hợp với hình tượng của mình mà chụp bức hình này?" Kỷ Hằng quay đầu đi, dán vào gương mặt của Diệp Tô đang trên vai mình.
"Chẳng lẽ không ngang ngược không lạnh lùng không ngầu sao?"
Kỷ Hằng bị nghẹn, nhìn Diệp Tô trong hình đang cố gắng hạ thấp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Dù đẹp cũng không thể làm bậy với mình như vậy.
Anh thở dài một hơi: "Để anh chụp cho em."
Diệp Tô bị ôm đến bên cửa sổ. Từ khi chân bị thương đến nay, phương tiện giao thông của cô trên cơ bản đã hoàn toàn biến thành Kỷ Hằng ôm theo kiểu công chúa.
Rèm cửa sổ bị kéo ra, bối cảnh là bóng đêm của thành phố B lãng mạn yên tĩnh.
"Đừng nhìn anh, nhìn ngoài cửa sổ." Trong lúc Diệp Tô quay đầu Kỷ Hằng lập tức nhấn nút chụp.
Sau khi Diệp Tô nhìn thấy thành phẩm thì ôm chầm lấy Kỷ Hằng khen ngợi một hồi, sau khi đăng số like nhanh chóng vượt qua mười ngàn.
Hai người dựa vào nhau ngồi ở đầu giường.
Mở ti vi lên, đang phát sóng《Trường Ca》.
Diệp Tô chăm chú nhìn ti vi, Kỷ Hằng không mấy hứng thú với loại phim thần tượng này, xem một lát thì anh bắt đầu lướt điện thoại, chỉ nghe tiếng của diễn viên đã xử lý phối âm trong giai đoạn hậu kỳ.
Nhưng anh nghe một lúc, rõ ràng nhạc cuối phim còn chưa vang lên thì tiếng nói chuyện trong phim đã biến thành tiếng quảng cáo thức ăn gia súc.
Ủa? Kỷ Hằng nâng mắt lên nhìn.
Sao lại đổi kênh rồi? Điều khiển từ xa đang ở trong tay Diệp Tô.
"Sao em không coi nữa? Không phải là mười giờ mới hết sao?"
Diệp Tô nhận thấy sự chú ý của Kỷ Hằng, cô hắng giọng một cái: "Khụ khụ, ừm, em nghĩ không có gì để xem."
Có vấn đề. Chắc chắn có vấn đề. Trực giác của đàn ông nói cho anh biết, bình thường Diệp Tô luôn canh để xem phim, hôm nay vậy mà lại chuyển kênh? Còn chuyển đến kênh kế đó xem quảng cáo thức ăn cho heo.
"Hình như điện thoại em đang rung." Kỷ Hằng nói, lặng lẽ giấu điện thoại của Diệp Tô ra phía sau anh.
"Ở đâu ở đâu?" Diệp Tô lập tức buông điều khiển từ xa xuống, vén chăn lên tìm điện thoại di động.
Kỷ Hằng nhanh tay lẹ mắt cầm điều khiển Diệp Tô mới buông xuống, chuyển đến《Trường Ca》.
"Hoàng đế ca ca, trò chuyện cùng Trân nhi có được không?" Giọng nói ngọt ngào mềm mại lập tức phát ra từ ti vi.
Diệp Tô đang tìm điện thoại ở chung quanh sau khi nghe âm thanh này thì lập tức tung chăn nhảy ra ngoài, đưa tay đoạt lấy điều khiển trong tay Kỷ Hằng.
"Anh đừng xem! Ai cho anh đổi kênh!"
Kỷ Hằng một tay giơ điều khiển từ xa lên khỏi đỉnh đầu, một tay đè Diệp Tô lại, chân mày nhíu chặt chằm chằm nhìn màn hình ti vi.
Trên ti vi, Diệp Tô đã ngã xuống đùi Lục Thừa, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, trêu đùa.
"Anh đừng xem mà!"
Hình ảnh được kéo ra xa, dưới ánh trăng mờ, hình dáng hai người giống như đang quấn quýt lấy nhau.
Kỷ Hằng bắt đầu nắm chặt đầu vai của Diệp Tô, bóp làm xương bả vai của cô khá đau.
Diệp Tô vặn vặn vai, thấy sắc mặt của Kỷ Hằng đã trở nên âm trầm.
"Bảo anh đừng xem thì ngươi đừng xem đi, em đã chuyển kênh mà anh còn chuyển lại."
"Chỉ là đóng phim nha, em và Lục Thừa không có gì cả."
Kỷ Hằng cười lạnh một tiếng, chả trách lúc anh còn đang ở Kỷ phủ mà trên đầu đã có ánh sáng xanh, quay như thế này, anh không xanh mới lạ đó.
"Anh không giận thật đó chứ, đều là giả mà, căn bản là Lục Thừa không gần em." Diệp Tô tự kéo cái chân bó bột của mình, chật vật ngồi chồm hổm trước người Kỷ Hằng, quay mặt anh lại, hai tay chống lên đầu giường phía sau anh, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, chỉ còn khoảng hai mươi centimet.
"Rất xa nhau, nhưng do phía sau ống kính cho nên mới nhìn như anh ấy ở gần em như vậy."
"Lúc đầu thì sao?" Lúc ngã lên đùi Lục Thừa, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Diệp Tô không viện cớ được nữa, chỉ cắn răng một cái rồi rụt người lại, gối lên bụng Kỷ Hằng, nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, nhất thời cao hứng còn hôn lên mu bàn tay anh.
"Như vậy được chưa? Bồi thường cho anh."
"Chỉ có vậy mà là bồi thường?" Kỷ Hằng nhướng mày, xoay mình đặt người dưới thân.
Tiếng ti vi lấn át tiếng rên khe khẽ.
Kỷ Hằng nằm trên người Diệp Tô, đùi đặt giữa hai chân đang muốn khép lại của cô, vùi đầu trước ngực cô hít một hơi thật sâu mới ngẩng lên.
"Bồi thường nhiều hơn một chút có được không?"
Diệp Tô vội vàng đặt tay trước ngực anh, trốn tránh ánh mắt của anh.
"Chân, chân còn chưa lành mà."
Kỷ Hằng lần tới mắt cá chân chân đang bị bọc lại như cái bánh bao của cô, thua trận.
Anh ôm Diệp Tô từ phía sau, hôn gáy cô, suy nghĩ về lời nói của cô.
Hình như cô không hề từ chối, chỉ nói là "Chân còn chưa lành."
Vậy nếu chân lành rồi, có phải là đồng nghĩa với việc có thể.
Kỷ Hằng đột nhiên hơi kích động, cọ cọ lên người Diệp Tô.
"Anh làm gì vậy?" Diệp Tô đỏ mặt hỏi, có cái gì đó cộm cộm, cô động cũng không dám động.
"Chân em đã hơn nửa tháng rồi."
"Hả?"
"Ngày mai sẽ đi tháo bột." Kỷ Hằng nhắm mắt lại, trong thoáng chốc dường như thấy được ánh bình minh hừng sáng.