"Thằng nhóc Satsuki bên đó hình như cũng rất thích cậu thì phải. Không phải cậu lại đi dụ dỗ hoa đào đó chứ?"
Mari gần đây cứ cách vài ngày lại nhảy tới nhà Suzuno tám chuyện, gần đây chồng tương lai của cô ta lên kế hoạch gì đó mờ ám, cứ tiễn Mari đến trước cổng nhà Suzuno, để cô giữ vợ hắn một lát, sau đó, tới chiều lại đến chở về.
Suzuno cảm giác gần đây mình đang trở thành người giữ trẻ.
Kama đứng bên bàn bánh của cô lại thở dài một cái, vươn tay gáp một cái rõ chán.
"Suzuno này, gần đây cô vẫn cố cho tay vào lò nấu khi nhiệt độ đang cao. Đừng làm vậy nữa, nghệ nhân luôn giữ đôi tay của mình thật ổn định, và không bị thương."
Kama hết lời khen về tài năng của Suzuno, thật ra khi cô bước vào căn bếp ít, nhưng số lần cô làm ra món ăn không phải là ít, từ nhỏ Kama được nghe ngóng từ người hầu trong biệt thự này rằng cô gái đó đã có một tài năng thiên bẩm nhờ các món ăn lạnh, không quá ngọt, không quá béo. Nó chỉ là những món ăn được tạo từ trái cây, hoa quả, và tất cả những nguyên liệu gặp lạnh sẽ có thể đông lại trong thời gian dài, trừ khi người khác chạm vào và cho vào miệng. Cái giải thưởng Grand Prix cũng từ đó là ra, hiện tại Suzuno chính là nổi tiếng với món ăn như vậy, món lạnh đầu tiên không chạm tới nhiệt độ của các bếp, và muồi trứng quá tanh. Tuy vậy, Suzuno vẫn không cảm thấy gì đó là thành tích của mình.
Kama biết tài năng của Suzuno không phải chỉ dừng ở đó, nhưng vấn đề lớn nhất của cô chính là việc đặt chân vào căn bếp.
Đến năm nay cũng đã 15 tuổi, có thể nói đặt chân vào căn bếp này cũng là kì tích. Suzuno có chứng sợ nhiệt độ rất lạ, thứ bệnh mà không ai biết được nó có thể xảy ra với con người, có thể là ám ảnh.
Một tinh linh như Kama lại muốn Suzuno-cộng sự của nó không có bất cứ vấn đề gì, tuy những tháng ngày qua, số thẻ bánh ngọt từ khi quen với Suzuno, Kama đều định hạn nộp đầy đủ, cuối cùng thì những món ăn đó chỉ ăn một miếng sau đó bị Suzuno tổng hẳn vào sọt rác.
Có cái gì đó với Suzuno nó thiếu thốn khi người khác cho đó là kì tích.
Suzuno ngồi đối diện với chiếc bàn tròn trước mặt của Mari, cô không nói chỉ nhấm nháp ngụm trà của mình, và tiếp tục lật quyển sách tiếp theo xem xét.
Mari không lạ gì với tính cách của cô bạn này, cô lại vui vẻ.
"Suzuno này, cậu có hiểu gì về tình yêu không?"
"Có"
Suzuno nói một câu nhàn nhạt và chẳng quan tâm đến nó là cái thứ gì, như cái từ đó đối với cô cũng đơn giản là một từ để viết ra. Mari nhưng lại ngược lại, cô ra vẻ bất ngờ.
"Suzuno-chan, cậu hiểu sao?"
"Chẳng phải tình yêu là thứ con người tưởng tượng ra cho đối phương, ám hình ảnh ảo giác nào đó khi đối với đối phương giống một đặc điểm nhỏ. Sau đó, họ là yêu cái hình ảnh ảo giác của nhau. Cơ bản đó là cấp bậc tiến hóa gián tiếp để tự yêu bản thân mình, và thỏa mãn về sự yêu thích."
Mari nghe Suzuno nói lại bĩu môi.
"Thật đáng thất vọng nhỉ!"
"Còn nữa, yêu là cách để xã hội phát triển, nó mỹ miều một chút, nhưng nó là công nghệ để sinh sản ra đời sau."
Cạch.
Chiếc tách trà của Mari rơi xuống hoàn toàn trên bàn, may là khoảng cách không quá cao, nó chỉ nghiêng một chút sau đó đứngg vững trên bàn, một vài tách trà rơi rớt trên bàn.
Trong khi đó Suzuno vẫn tiếp tục lẫn sách của mình, trong đầu cô như gió nhẹ thoáng qua một tia khinh bỉ. Yêu gì chứ, mới 15 tuổi, cuối cùng cũng chỉ là thỏa mãn sinh dục của nhau.
Mari lại thở dài, nhận lấy khăn của người hầu của Suzuno. Nhà Iwasaki không có cái gì tốt, cái tốt chỉ có chính là họ có sắc, có tài, có tiền, và hình thức quản lý cấp dưới vô cùng nghiêm túc. Bộ máy này được cả thế giới ca tụng về nhân viên và bộ máy công ty của họ không bị rò rỉ ra bên ngoài, cách bí mật này chỉ có gia đình Iwasaki có thể làm được.
Mari lại đặt chiếc khăn lau sạch tay và được người hầu lau lại chiếc bàn vừa đổ trà vài giọt trước mặt, sau đó đợi người hầu rời đi. Mari lại cười khổ một tiếng.
"Một kiệt tác hoàn hảo của tạo hóa, nhưng đáng tiếc EQ lại thấp đến tổn thương, và biến thái."
"Biến thái?"
Suzuno nắm đúng câu mà mình nghe không hiểu, cô chậm rãi ngẩn đầu lên nhìn Mari, ánh mắt xanh ngọc của Suzuno làm Mari có chút rùng mình, nó vô hồn thật sự. Đã bao nhiêu năm trời từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cái lần Mari nhìn trực tiếp vào đôi mắt đó lần đầu tiên, cô đã khóc thét lên. Thì các lần sau, Mari dù có thể tự nhiên nhìn vào mắt của Suzuno một cách thư giãn, nhưng nó thật sự làm cô không quen một chút nào, khi đôi mắt đó làm Mari cảm giác như chính mình trần trụi trước Suzuno, trong khi cô biết mình vẫn không giấu Suzuno bất cứ điều gì cần có để giữ tình bạn tốt đẹp của hai người.
Mari lại cười trừ một chút, khi Suzuno hạ tầm mắt xuống nhìn vào quyển sách.
Cô gái đó đang buồn, đúng là đôi mắt của Suzuno là khả năng thiên bẩm của cô, mỗi khi tò mò thì đôi mắt đó lại ngẩn lên vô hồn, nếu đó là chuyện nghiêm túc thì nó thật sự rất đáng sợ. Nhưng nếu như... ánh mắt đối với nam nhân nhìn phải, Mari sợ rằng đó là một cách đáng yêu khiêu khích người khác đến đè cô gái này đi.
Khụ... thật ra cái tự nhiên ban đầu không phải là đáng sợ khi Suzuno nhìn Mari lúc trước, mà là thật sự Mari mất tự nhiên vì nếu thêm chút hiệu ứng nữa, Suzuno thật sự khiến Mari muốn đè cô ra mất.
"Suzuno-chan ngốc lắm! Yêu là một thứ rất kì diệu, đến khi cậu nhận ra rồi thì mấy cái lý tưởng kia sẽ bị dẹp đi đấy!"
"Ừm hửm?!"
Chẳng quan tâm luôn kìa!
Mari đổ hắc tuyến khi nhìn thấy Suzuno đang ởm ờ cho có chuyện sau đó tiếp tục trang sách của mình. Hai tiếng đồ hồ liên tiếp, Mari nói và Suzuno luôn lật sách, hình như cũng đọc gần xong một quyển sách dày gần hai mắt