Phiên ngoại 2: Tất cả là tại rượu
Ở chung:
Việt Độ và Lương Tử Đằng dỗi nhau thành thói quen, người đại diện Lâm Bình nói: "Ngày nào hai đứa cũng ầm ĩ, nhưng thật ra rất thích nhau.
"
Việt Độ tức giận dậm chân: "Sao em có thể thích cậu ấy được? Sao có thể chứ? Tuy cậu ấy có hơi đáng yêu đó, nhưng em và cậu ấy là đối thủ một mất một còn mà?"
Lâm Bình: "Đúng vậy, hai đứa là đối thủ một mất một còn, chú cũng không có dành thời gian học nấu ăn chỉ vì cậu ấy.
"
Việt Độ trợn mắt: "Cho dù là đối thủ đi nữa, không lẽ đứng đó nhìn người ta đau dạ dày chết hay sao?"
Lâm Bình gật đầu: "Đúng vậy, là chú mày thiện lương, chỉ nấu cơm cho cậu ấy ăn, anh làm đại diện cho chú mười mấy năm mà còn chưa từng được nếm đây này.
"
Việt Độ: "Anh bị đau dạ dày hả?"
Lâm Bình: "Ờ, đúng là anh bị thật.
"
Việt Độ: "! Anh bị đau dạ dày thì đi khám bác sĩ đi, cơm em nấu có phải thuốc đâu.
"
Lâm Bình: "! Bỏ đi, nếu hai đứa là đối thủ một mất một còn, lúc công ty sắp xếp chung cư sẽ tách hai đứa ra, mắc công cãi lộn.
"
Việt Độ phản đối: "Vậy không được.
"
Lâm Bình đỡ trán: "Lý do.
"
Việt Độ: "Chẳng phải anh bảo em thiện lương sao? Dạ dày của cậu ấy không tốt, bây giờ bọn em sắp lên cao trung, việc học căng thẳng, em giúp cậu ấy một chút, nấu cơm gì gì đó.
"
Lâm Bình im lặng thật lâu, sau đó bất đắc dĩ nói: "Ừ, anh biết rồi.
"
Việt Độ tiếp tục: "Cái đó, không phải em muốn ở chung với Lương Tử Đằng đâu nhé, nếu công ty một mực sắp xếp như vậy thì em cũng không tiện từ chối nữa.
"
Lâm Bình: "! "
Anh đây đang dẫn dắt một nghệ sĩ vịt chết à?
Lương Tử Đằng hỏi Việt Độ: "Nghe nói anh chủ động xin công ty muốn ở chung với tôi hả?"
Việt Độ: "Không phải anh, là anh Lâm Bình, ảnh bảo anh xin.
"
Lương Tử Đằng và Việt Độ cùng nhau nhìn chằm chằm Lâm Bình.
Lâm Bình: "! Ờm, là anh, giá nhà khu gần trường học cao, sắp xếp như vậy để tiết kiệm tài nguyên.
"
Việt Độ: "Thấy chưa, không phải anh muốn đâu, là để tiết kiệm tài nguyên đó.
"
Lương Tử Đằng: "! "
— — —
Ở bên nhau:
Lâm Bình nói Việt Độ và Lương Tử Đằng thích nhau, Việt Độ cảm thấy mình tuyệt đối không có khả năng thích Lương Tử Đằng, nhưng mình ưu tú như vậy, chắc chắn là Lương Tử Đằng thích mình rồi.
Lương Tử Đằng biết cậu chàng thích ăn món gì ghét món gì, nhớ rõ sinh nhật của cậu, còn biết cậu thích gì và ghét gì nữa.
Việt Độ hỏi Lâm Bình: "Cậu ấy còn hiểu em hơn cha mẹ em nữa, có phải cậu ấy thích em không?"
Lâm Bình quăng cho cậu chàng một ánh mắt khinh thường: "Thường thì người hiểu chú mày nhất là đối thủ của chú mày, không thì chú mày cũng chẳng hiểu rõ cậu ấy như vậy.
"
Việt Độ gật đầu: "Cậu ấy thích em.
Tuy rằng tụi em là đối thủ một mất một còn, nhưng cậu ấy thích em như vậy, em miễn cưỡng chấp nhận cậu ấy cũng được.
"
Nhưng Việt Độ đã thử rất nhiều cách rồi mà Lương Tử Đằng vẫn không thổ lộ, thậm chí còn ngăn chặn lời tỏ tình