Editor: Phuong TranBeta: Jenny ThảoThấy Văn Bân lấy thẻ học sinh ra, mấy cô gái nhỏ dồn dập đến gần, nhìn chằm chằm khuôn mặt không biểu cảm của thiếu niên trong thẻ học sinh, ríu rít bắt đầu nghị luận.
“Đúng thật là Văn Bân.”
“Thì ra chính là anh ta, so với tưởng tượng của tôi một chút đều không giống, không nghĩ tới không đáng chú ý như vậy.”
“Y, nói như cô rất hiểu người vậy.”
“Kia… Cũng gần như vậy. Mấy người không biết, giáo viên lớp cũ chúng tôi hai ba ngày lại lải nhải nói lớp trên có học trưởng thành tích học tập rất lợi hại, mấy môn lý hóa sinh luôn được điểm tối đa. Còn nói không yêu cầu chúng tôi giống như anh ấy, có một khoa có thể tạo ra được mũi nhọn như vậy ông ấy cũng không cần nhọc lòng…”
“Đúng đúng, chủ nhiệm lớp chúng tôi cũng thường xuyên nhắc đến anh ta, còn nói trường học mười năm cũng không nhất định gặp được học sinh giỏi như vậy, nhưng anh ấy không nghe sự sắp xếp của giáo viên… Tôi còn tưởng là người có ba đầu sáu tay.”
“Tôi nghe nói anh ta cũng không phải là loại chăm chỉ kia, lên lớp chưa bao giờ trả lời câu hỏi. So với những học bá mỗi ngày học thuộc lòng giải đề tích cực nghe giảng hoàn toàn không giống nhau, cũng không biết đầu óc sao mà thông minh vậy?”
“Chính là…”
Thời học sinh, mặc dù thành tích đứng đầu là siêu cấp học bá cũng chưa chắc có thể được đa số mọi người yêu thích, đặc biệt tương tự như Loan Xảo Khuynh và các chị em của cô, những người bình thường không học tập đàng hoàng thành tích đều là đứng đầu đếm ngược. Đối với những học bá chỉ biết vùi đầu khổ học mỗi ngày đều treo bên miệng trường trọng điểm thì càng không thể hiểu nổi. Nhìn độ chăm chỉ của bọn họ, không ít học sinh có một loại tâm lý “Nếu mình nỗ lực như vậy nói không chừng thành tích sẽ rất tốt.”
Nhưng đối với loại “Học thần” tồn tại này, bất luận là học bá hay học tra, đa số chỉ có một cảm xúc. Đó là kính nể, hướng tới, thậm chí bởi vậy mà sinh ra lòng đố kỵ.
Văn Bân hiển nhiên là nằm trong hàng ngũ học thần.
Bất quá bởi vì tính cách hắn thực sự quái gở lập dị khác với mọi người, càng nói đến bạn học cùng lớp không có cách nào thân cận với hắn. Ngược lại học sinh lớp khác trong trường thậm chí là học sinh “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu”, đối với vị học thần lợi hại nhất trong trường hay điệu thấp này vẫn luôn có tâm lý hướng tới.
Bát quái là thiên tính, càng thần bí thì càng hấp dẫn trí mạng… ít nhất đàn chị em này của Loan Xảo Khuynh hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Thảo luận qua những sự tích kia của Văn Bân, mấy cô gái đang tụ tập ánh mắt nhìn về phía Loan Xảo Khuynh càng thêm kính nể.
“Chị Xảo Xảo thật lợi hại a, Văn Bân chị đều có thể quen như vậy sao? Em nghe nói hắn ở trong trường một người bạn cũng không có, vẫn luôn độc lai độc vãng.”
“Phải không?”
Loan Xảo Khuynh cười xán lạn đáp, chần chờ quay đầu lại nhìn về phía Văn Bân.
“Anh học tập tốt như vậy, ngày hôm qua tôi nghe mọi người nói thành tích của anh bị dọa giật mình đó… Làm sao lại không có bạn bè chứ?”
“.”
Văn Bân im lặng.
Anh cuối cùng cũng hiểu tại sao Loan Xảo Khuynh hôm nay lại đột nhiên đến tìm hắn, cô gái này rõ ràng chưa bao giờ nghe qua tên hắn trong trường học. Ngày hôm qua đại khái tình cờ cùng người khác nói chuyện “Ám hiệu” phát hiện ra tình huống của hắn, vì thế hôm nay không thể chờ được kéo hắn đến khoe khoang cùng đám chị em.
Quả nhiên giống với suy đoán của hắn, vừa ngốc lại ấu trĩ.
Mà hắn và Loan Xảo Khuynh thực sự giống nhau một cách kỳ diệu…
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, hai người bọn họ ở trong trường vô cùng “Nổi danh”, thậm chí tất cả mọi người trong trường đều biết đến. Nhưng chỉ có bọn họ không biết gì về đối phương.
Đến nỗi quen biết nhiều ngày như thế, mãi đến tận mấy ngày gần đây mới bắt đầu tìm hiểu tình huống của đối phương.
Thấy Văn Bân không trả lời bọn họ, Loan Xảo Khuynh cũng không để ý chút nào, thậm chí còn vỗ bả vai của thiếu niên: “Quên đi, nhìn anh không thích nói chuyện như vậy, nếu kết giao bạn bè cũng bị anh làm cho tức chết. Không sao, về sau tôi chính là bạn của anh, bạn của tôi cũng chính là bạn của anh… Nhìn đi, lập tức có nhiều chị em như vậy, có vui không?”
Loan Xảo Khuynh vung tay lên, rất có khí thế nghiêm nghị “Xem đây là trẫm vì ngươi đánh hạ giang sơn”.
Văn Bân mím môi, cuối cùng cũng nhịn xuống không nói gì.
*
Văn Bân không nghĩ tới, bản thân mình cứ như vậy cùng mấy cô gái nhỏ vừa ngây thơ ấu trĩ lại còn ngốc trở thành “Bạn bè”.
Dựa theo cách nói của Loan Xảo Khuynh, hắn cùng cô phải là loại quan hệ tốt nhất thiên hạ kia.
Bất quá lúc cô gái nhỏ nói lời này là có mưu đồ…
Kỳ thi giữa kỳ tới gần, Loan Xảo Khuynh trong mắt Văn Bân được nuôi ra cá tính như vậy chắc chắn là quả tim nhỏ của gia trưởng trong nhà. Đoán chừng phát hiện con gái mình tiếp tục như vậy khó có thể tốt nghiệp sơ trung, vì thế để thành tích học tập đi lên yêu cầu rõ ràng: Kiểm tra không vào được trước 66.7% lớp, cắt đứt tiền tiêu vặt của Loan Xảo Khuynh.
Đây là mệnh căn của cô gái nhỏ.
Loan Xảo Khuynh vẻ mặt đưa đám oán giận cùng đám chị em, ngoài ra có người nói gia trưởng nhà mình cũng hùa theo như vậy, mùng bốn đến gần trong lòng bọn họ bắt đầu buồn rầu bị hỏi thành tích học tập, bọn họ cực kỳ khéo léo nói ra…
“Chị Xảo Xảo, không phải chị quen biết Văn Bân sao? Để hắn dạy chị học bù! Hắn có thể từ đầu học kỳ một kiểm tra đứng đầu toàn trường, ngay cả vị trí thứ hai cũng chưa từng bị rơi xuống, hắn phụ đạo cho chị, việc này không phải sẽ được giải quyết rồi sao?”
“…!” Bắt được cọng rơm cứu mạng, ánh mắt Loan Xảo Khuynh sáng lên.
Nhưng rất nhanh lại có người giội nước lạnh: “Nhưng tôi nghe nói Văn Bân chưa bao giờ giảng đề hay phụ đạo cho người khác, vì thế nhân duyên của hắn ở trong ban một chút cũng không tốt.”
“Vậy cũng phải tùy người chứ? Chị Xảo Xảo là bạn của hắn? Đúng không, chị Xảo Xảo?”
Loan Xảo Khuynh lấy lại tinh thần, dùng sức gật đầu: “Cái này cần thiết. Tôi đi tìm hắn.”
Loan Xảo Khuynh làm việc không suy nghĩ, nhưng hành động tuyệt đối là nói là làm… buổi tối ngày hôm tự học, cô lanh lẹ chạy đến lớp 9A1.
Đoạn thời gian gần đây, không ít lần Loan Xảo Khuynh lắc lư trước cửa phòng học của lớp 9A1. Vì thế khi nhìn thấy bóng người cô, học sinh ra tới cửa lớp đầu tiên ngay lập tức nở nụ cười: “Cậu lại đến tìm Văn Bân?”
“A.” Loan Xảo Khuynh đang thò đầu ra nhìn nghe thấy động tĩnh, gật đầu: “Giúp tớ gọi hắn ra?”
“Được.”
Nam sinh kia thoải mái đáp ứng, trở lại phòng học đang trong tiết tự học buổi tối vẫn đang yên tĩnh, hắng giọng nói…
“Văn Bân, bạn gái cậu tới tìm.”
“…”
Trong phòng học bỗng dưng im lặng.
Tiếp theo là một trận cười đùa… từ khi Văn Bân kết giao với “Bạn gái” Loan Xảo Khuynh, nam sinh trong lớp bởi vì kiêng kỵ không có cách nào giày vò hoặc bắt nạt hắn, ngược lại người xem náo nhiệt chiếm đa số.
Văn Bân đang ngồi ở bàn đối diện cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm đen nhánh phát ngốc lấy lại tinh thần. Im lặng vài giây, hắn gập sách vở trước mắt lại, đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn bên này vừa rời đi, hai nữ sinh bàn sau không nhịn được nói thầm:
“Tôi thấy Văn Bân đối với Loan xảo Khuynh xác thực là nói gì nghe nấy, lúc trước nói chuyện với hắn, hắn nào để ý? Vì thế Loan Xảo Khuynh chẳng lẽ thực sự là bạn gái của hắn?”
“Đúng tám phần, bằng không tần suất Loan Xảo Khuynh tìm hắn cũng quá cao rồi.”
“Văn Bân nghĩ như thế nào, Loan Xảo Khuynh mặc dù đang học lớp tám trung học cơ sở, nhưng so với nam sinh lớp mình đánh nhau đặc biệt lợi hại. Hơn nữa cả ngày dáng vẻ lưu manh, nhìn thì lẫm liệt, ai biết trong lòng nghĩ cái gì?”
“Tôi nói Loan Xảo Khuynh này cũng thật thần kỳ, cô ta muốn loại bạn trai nào cũng không kỳ quái, nhưng sao sẽ thích Văn bân… vừa như khúc gỗ lại quái thai.”
“Thế nhưng thật không chịu nổi thành tích của người ta… rõ ràng là bạn gái hắn, không nói đứng thứ hai lớp, ít nhất thành tích cũng phải thật tốt.”
“Cũng thế…”
Loại nghị luận này vẫn luôn rất nhiều, Văn Bân đối với người khác trước giờ đều là mắt điếc tai ngơ. Từ vị trí của mình đi tới cửa phòng học ra ngoài, vẻ mặt của hắn không xảy ra một chút biến hóa.
Cho đến tận khi dừng trước cửa, Loan Xảo Khuynh đi đến, bộ dạng rưng rưng muốn khóc khoa trương nhìn về phía hắn.
“…”
Cứng đờ hai giây, Văn Bân chậm rãi nhíu mày.
“Cô, làm sao vậy?”
Loan Xảo Khuynh hỏi: “Văn Bân anh nói, hai người chúng ta có phải bạn tốt không?”
Văn Bân im lặng một lát, chậm rãi gật đầu.
Loan Xảo Khuynh lại hỏi: “Vậy anh cũng chưa có bạn bè, tôi và anh xem như là quan hệ tốt nhất thiên hạ… chúng ta là loại cùng mặc chung một cái quần cũng không cùng đối phương so đo, có đúng hay không?”
“…”
Lần này Văn Bân trầm mặc trong khoảng thời gian rất lâu.
Hai mắt Loan Xảo Khuynh tức khắc sáng ngời, hai tay vừa nhấc… cô một tay nâng tay Văn Bân: “Đây là chính anh thừa nhận! Nếu như vậy, bạn bè gặp nạn anh làm sao thấy chết không cứu!”
“…”
Dưới ánh mắt của những học sinh ban khác đi ngang qua, Văn Bân khó khăn rút tay mình ra: “Cô gặp chuyện gì vậy?”
“Đương nhiên là thành tích học tập! Mẹ của tôi uy hiếp tôi lần này thi giữa kỳ thành tích phải vào được hai phần ba lớp, nếu tôi không làm được, bà ấy sẽ không cho tôi tiền tiêu vặt nữa!” Loan Xảo Khuynh khóc không ra nước mắt, “Anh biết đám chị em của tôi, thành tích học tập cũng gần giống tôi, trông cậy vào bọn họ là vô dụng… tôi chỉ có thể dựa vào anh, anh phụ đạo cho tôi, nếu thành tích có thể đứng trong hai phần ba lớp tôi mời anh ăn một bữa lớn!”
Văn Bân nhíu mày: “Tôi không biết giảng bài cho người khác.”
Loan Xảo Khuynh lập tức đáp lại: “Không sao cả, chúng ta có thể chậm rãi học mà! Tôi không cần anh biết nhiều, thật sự!”
“…”
Văn Bân vẫn do dự, Loan Xảo Khuynh nhăn mũi một bộ dạng tội nghiệp nhìn hắn: “Anh sẽ không phải thấy chết không cứu đi, chúng ta còn có thể mặc chung một cái quần… bạn bè gặp nạn, lần này chỉ có thể dựa vào anh.”
“…”
Thực ra từ lúc Loan Xảo Khuynh mở miệng, Văn Bân cũng không có cự tuyệt cô.
Nhưng hắn cũng biết, nếu mình không mở miệng, với tính cách của Loan Xảo Khuynh nhất định sẽ dây dưa với hắn đến khi hắn đồng ý… Không biết có phải hay không buổi tối tự học ngày hôm đó quá nhàm chán, cũng không biết có phải trước giờ chưa thấy qua bộ dạng đáng thương khoa trương này của cô gái nhỏ luôn ồn ào trước mặt hắn hay không, làm cho hắn cảm thấy rất mới lạ…
Văn Bân chỉ biết, ngay từ đầu hắn đã đồng ý, nhưng vẫn phải chờ cô gái nhỏ ôm tay hắn quấn hồi lâu, hắn mới gật đầu đồng ý.
Cho đến rất nhiều năm sau khi nhớ lại cái buổi tối rất bình thường này, Văn Bân đều cảm thấy ấn tượng khắc sâu.
Cũng không phải bởi vì cái gì khác.
Chỉ là rất lâu sau hắn mới phát hiện, hóa ra nhưng tâm cơ kia chôn sâu trong xương tủy, bắt đầu từ một giây này vì cô gái nhỏ mà bất giác bị đào ra.
Người sở hữu tâm cơ, đều là những gì hắn khao khát.
Trước đây hắn không có, ngày ấy, hoặc sớm hơn, hắn đã có.
*
Không thể không nói, là một học thần chỉ biết lật sách, chưa bao giờ tổng hợp qua những điểm chính điểm khó của bài thi, phải cùng một học tra cố gắng học tập bắt đầu lại từ con số không, quá trình chắc chắn là cực kỳ thống khổ.
Về phần tại sao lại là một đống…
“Văn Bân, chúng ta thương lượng một chuyện đi?”
“?”
“Anh xem, dù sao anh cũng phải giảng bài cho tôi, một người là giảng, hai người cũng là giảng… không bằng tôi kêu mấy chị em cùng nhau tới? Trong bọn họ cũng có mấy người bị ba mẹ dồn ép, đặc biệt thảm, cũng gần đáng thương như tôi.”
“… Thành tích học tập cũng gần như cô sao?”
“Đúng vậy!”
“.”
“Anh hỏi cái này làm gì?”
“…”
“Chẳng lẽ anh ghét bỏ chúng tôi thành tích học tập kém, anh đã quên chúng ta là bạn bè tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần sao?”
(Hình như chị rất thích mặc chung một cái quần với anh làm gì mà nhắc quài dị:)))
“… Tôi không có ghét cô.”
“Vậy anh đồng ý rồi?”
“…”
“Anh nói gì đi.”
“… Ừ”
“Ha ha ha tôi biết là anh trượng nghĩa nhất! Vậy chờ đến cuối tuần tôi đến tìm anh nói thời gian và địa điểm học bổ túc.”
“…”
Vì thế, vị học thần bi thảm bị học tra lợi dụng N lần, chuyện lần này cứ như vậy mà quyết định.
Buổi sáng thứ bảy.
Văn Bân lần thứ hai đứng trước cửa phòng quen thuộc trong khu nhà cao cấp, ngừng vài giây, anh đưa tay gõ cửa phòng.
Chưa được mấy giây, cửa chống trộm trước mặt hắn được đẩy ra từ bên trong, cô gái nhỏ với nụ cười xán lạn đi ra…
“Văn lão sư, chào buổi sáng!”
Văn Bân hơi run, lập tức phản ứng lại, hắn trầm mặc gật đầu, sau đó xoay người đi vào phòng của cô gái nhỏ.
“Hôm nay chúng ta học ở thư phòng, tôi đã nói với mẹ rồi.” Loan Xảo Khuynh một bên đi vào bên trong, một bên cười nói.
Văn Bân do dự, hiếm thấy hắn mở miệng: “Dì đồng ý sao?”
“Có cái gì không đồng ý?” Loan Xảo Khuynh khó hiểu quay đầy hỏi.
“Nhiều người như vậy đến…”
“Ai nha, không phải cậu cũng muốn đến sao.” Loan Xảo Khuynh cười cười con mắt đều cong lên: “Mẹ của tôi vừa nghe nói có học sinh đứng nhất lâu năm đến dạy bù cho tôi, vui sướng còn không kịp.”
Văn Bân im lặng vài giây: “Dì không tìm gia sư chô cô sao?”
Lúc này cô gái nhỏ đã xoay người đi vào trong, nghe vậy cũng không quay đầu lại mà nói: “Anh làm sao biết bà ấy không tìm cho tôi? Đương nhiên là có, đáng tiếc, tôi cùng những lão sư đó bát tự không hợp… mỗi lần nghe bọn họ giảng bài tôi đều rất mệt. Hơn nữa bọn họ mỗi người đều rất hung dữ, hoặc là không cười, tôi mới không muốn bọn họ phụ đạo cho tôi.”
“…”
Hai người trước sau đi tới thư phòng, Loan Xảo Khuynh đẩy cửa ra sau liền nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại vừa cười xán lạn vừa sử dụng mánh khóe kéo Văn Bân vào…
“Anh xem, ngày hôm qua mẹ tôi đã kêu người đưa cái bàn màu trắng đến đây để ngồi học, còn có những cái bút marker rực rỡ màu sắc. Bên này là nam châm và khăn lau… thế nào, có phải rất có không khí không?”
“…”
Văn Bân không lên tiếng, Loan Xảo Khuynh kéo anh đi khắp thư phòng giới thiệu một lượt những “Công cụ dạy học”.
Cho đến tận khi chị em của Loan Xảo Khuynh đến gõ cửa, Loan Xảo Khuynh lúc này mới đi ra ngoài mở cửa.
Nghe thấy âm thanh náo nhiệt cách một hai căn phòng truyền tới trước cửa, Văn Bân im lặng nhìn cái bàn trắng.
Qua vài giây, hắn giơ tay lên, im lặng nhìn qua chỗ vừa bị cô gái nhỏ vô ý nắm chặt. Hắn nâng một cái tay khác chậm rãi xoa đi.
Ngoài cửa âm thanh cười đùa dần dần đến gần, Văn Bân cũng chậm rãi thu liễm cảm xúc chân thực hiếm thấy dưới đáy mắt. Hắn nâng mắt một lần nữa nhìn về phía cái bàn trắng. Thời khắc này hắn đột nhiên có chút hối hận…
Sớm biết… Không nên đồng ý cùng lúc phụ đạo cho nhiều người như vậy.
*
Thành tích thi giữa kỳ đã có, trong trường học xảy ra một chuyện thần kỳ… không ít thầy cô và bạn học ngạc nhiên phát hiện, Loan Xảo Khuynh và mấy người chị em kia chưa bao giờ học tập đàng hoàng vào kỳ thi giữa kỳ lấy được thành tích tương đối tiến bộ.
Trong đó Loan Xảo Khuynh là điển hình nhất: trước sau như một cố gắng từ vị trí số một đếm ngược vậy mà vào kỳ thi giữa kỳ tiến vào trước 50% người trong lớp.
Nếu không phải biết phòng thi của các học sinh là sắp xếp ngẫu nhiên, các thầy cô kia có lẽ phải hoài nghi các cô cùng nhau gian lận.
Mặc dù cái lựa chọn này đã bị loại bỏ, giáo
viên chủ nhiệm các lớp của từng ban muốn đi tìm Loan Xảo Khuynh hỏi một chút tình huống. Sau khi biết được sự thật là thiếu niên Văn Bân thành tích học tập ưu dị nhưng tính tình quái gở của cái lớp chín kia phụ đạo cho các cô vào mỗi chủ nhật suốt nửa học kỳ, giáo viên chủ nhiệm các lớp đều tấm tắc lấy làm lạ.
Còn có một chuyện tốt nữa, một tốp giáo viên chủ nhiệm chuyên môn đi cảm ơn lớp 9A1.
Vị giáo viên chủ nhiệm dạy Văn Bân từ lớp sáu đến lớp chín, đối với tính cách và tác phong làm việc của Văn Bân hiểu rất rõ.
Sau khi nghe tin, ông tranh thủ một buổi tối tự học đến phòng học, vẻ mặt nghiêm túc gọi Văn Bân ra ngoài.
Lúc Văn Bân đi ra ngoài hành lang phòng học, nhìn thấy chủ nhiệm lớp đứng chắp tay ở hành lang phía trước cửa sổ.
Văn Bân im lặng tiến lên, dùng lại: “Thầy.”
Chủ nhiệm lớp quay đầu lại: “Văn Bân, kỳ thi giữa kỳ đứng đầu lớp, rất tốt.”
“Cảm ơn thầy.” Thiếu niên bình tĩnh đáp lời.
“…”
Chủ nhiệm lớp có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên một chút.
Rất lâu rồi ông ta không chú ý đến cậu học sinh không cần quan tâm này, hôm nay ông ta mới phát hiện vóc dáng thiếu niên cao hơn một chút, bả vai dường như cũng duỗi thẳng ra một chút. Cả người thiếu niên mơ hồ lộ ra cảm giác sắc sảo, không hề giống như trước đây cảm giác tồn tại thấp đến mức tựa hồ như không khí.
Hơn nữa, tính cách so với trước kia có chút không giống… ít nhất trước đây, ông ta khẳng định nếu mình mở miệng, thiếu niên trước mặt nhất định sẽ xem như không nghe thấy không nói một lời nào.
Cảm giác trực quan nhất… Có lẽ càng giống với người sống?
Chủ nhiệm lớp bị ý nghĩ của mình làm cho không biết khóc hay cười, ông ta ho nhẹ, hơi nghiêm nghị: “Thầy nghe nói, ở kỳ thi giữa kỳ em có phụ đạo cho một số bạn học, như vậy… Sẽ không ảnh hướng đến thành tích của bản thân chứ?”
Thiếu niên đối với vấn đề của ông dường như không bất ngờ chút nào, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không gợn sóng bình tĩnh mở miệng: “Vẫn tốt.”
“…” Thấy cách nói uyển chuyển như vậy không đạt được mục đích, chủ nhiệm lớp nói thẳng: “Học kỳ này em có phải cùng nữ sinh lớp tám gọi là Loan Xảo Khuynh rất thân cận? Thầy nghe thầy giáo lớp tám trong trường nói với thầy, em chính là người phụ đạo cho em ấy và mấy người bạn?”
Thiếu niên vẻ mặt không đổi: “Vâng.”
Giọng nói của chủ nhiệm lớp trở nên nghiêm túc: “Giúp đỡ bạn học là chuyện tốt, nhưng mà thầy nhớ em trước đây không thích giảng bài cho bạn học, lần này tại sao lại ngoại lệ?”
Văn Bân trầm mặc xuống: “Chúng em là bạn bè.”
“Bạn bè?” Chủ nhiệm lớp câu mày: “Bạn bè gì?”
“…”
“Văn Bân, đối với các em bây giờ là giai đoạn quan trọng nhất cuộc đời, chỉ còn một học kỳ nữa các em sẽ phải tham gia kỳ thi tuyển sinh, em dù sao không thể vào lúc này rớt dây xích… loại chuyện yêu sớm ở trong trường học là không được. Những học sinh khác thầy không quản được, em là học sinh của thầy, thầy phải quản!”
Văn Bân nâng mắt: “Thầy, chúng em không có yêu đương.”
“Vậy em và em ấy là quan hệ như thế nào? Bạn bè bình thường? Bạn bè bình thường, em cứ như vậy dụng tâm dạy em ấy và đám bạn kia?”
“…” Thiếu niên lại trầm mặc.
Trên hành lang yên tĩnh, sắc mặt chủ nhiệm lớp khó coi.
“Văn Bân, em là đứa trẻ thông minh, không thể phạm phải chuyện hồ đồ như vậy. Loan Xảo Khuynh em ấy chơi nổi, em có thể so với em ấy sao? Đúng vậy, thành tích học tập của em bây giờ xác thực không bị ảnh hưởng, nhưng em xác định sau đó sẽ không có vấn đề gì?… Vạn nhất kỳ thi tuyển sinh thất bại, phụ huynh nhà em ấy có khả năng sẽ đưa em ấy đi học lớp tám lớp chín ở trường khác lần nữa, cha mẹ của em cũng có thể sao?”
Vẻ mặt Văn Bân rốt cuộc có một chút thay đổi, không biết là bị câu nào của chủ nhiệm lớp chọc tới, lông mày hắn hơi nhíu, nghiêm túc mở miệng: “Em sẽ không làm ảnh hưởng đến thành tích học tập.”
“Không ảnh hưởng đến thành tích học tập cũng không được… Em đứa trẻ này, sao lại không nghe hiểu thầy nói đây!?” Chủ nhiệm lớp nhịn không được, nổi giận: “Chuyện yêu sớm như vậy, nhẹ nhất là gọi phụ huynh, tình huống nghiêm trọng nhất là bị đuổi học! Em có phải muốn hủy hoại cả đời mình hay không?”
“…”
“Thầy nói cho em biết, bắt đầu từ hôm nay em phải cách xa Loan Xảo Khuynh ra, nếu như để thầy nghe thấy hai người các em ở chung một chỗ hoặc là bị người khác thấy đi cùng một chỗ, thầy sẽ báo lên giám thị, yêu đương tuyệt đối không thể nhân nhượng!”
“…”
Sau khi chủ nhiệm lớp uy hiếp, trên hành lang rơi vào không khí tĩnh mịch.
Ngay khi chủ nhiệm lớp thoáng yên tâm, nghĩ thầm thành tích học tập của Văn Bân rất tốt lại thông minh nhưng cuối cùng chỉ là đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi, lúc này không nói lời nào có lẽ bị mình dọa sợ. Lúc này, ông ta đột nhiên nghe thấy thiếu niên đang cúi đầu mở miệng…
“Còn có nửa năm.”
Chủ nhiệm lớp sững sờ: “Cái gì?”
“Còn nửa năm nữa, phải thi tuyển sinh, thưa thầy.” Giọng nói Văn Bân bình tĩnh, tốc độ không nhanh không chậm.
Lúc hắn ngẩng đầu lên, chủ nhiệm lớp mới phát hiện trên khuôn mặt đó vẻ mặt và ánh mắt không có hoảng loạn và sợ hãi như chính mình tưởng tượng.
Thậm chí, ánh mắt này quá mức bình tĩnh, chủ nhiệm lớp nhìn thấy đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi nhưng đáy lòng lại sinh ra một loại cảm giác đáng sợ khiến người khác cảm thấy rùng mình.
… Đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi mà thôi, hắn làm sao có thể trấn định như thế, một chút sợ hãi hoặc là sơ hở đều không có?
Càng làm cho chủ nhiệm lớp cả người khó chịu là lời nói lúc sau của thiếu niên.
Chủ nhiệm lớp khẽ cắn răng: “Còn nửa năm phải thi tuyển sinh thì sao?”
Văn Bân: “Còn nửa năm nữa mới thi, mà thành tích của em ổn định trong bốn năm. Vì thế chỉ cần không phạm lỗi lớn, cho dù em thật sự yêu sớm, giám thị nhiều nhất chỉ cân nhắc xử lý chứ sẽ không đuổi học em.”
Chủ nhiệm lớp cứng đờ, dùng lửa giận áp chế chột dạ trong lòng: “Em là thầy giáo hay tôi là thầy giáo? Em cho rằng có thành tích học tập tốt liền muốn coi trời bằng vung đúng không?”
“Đương nhiên không phải, em rất rõ ràng thành tích học tập là kim bài miễn tử ở mức độ nào.” Mặc dù thiếu niên nói như vậy làm chủ nhiệm lớp sợ hãi, ánh mắt và ngữ khí như cũ không gợn sóng: “Nhưng ít ra, yêu sớm còn có chỗ đúng mực.”
Chủ nhiệm lớp rốt cuộc triệt để bị chọc tức: “Tôi nói cho em biết, điều đó là không thể với em, em…”
“Nhiều nhất thời gian nửa năm, em có thể mang đến cho trường học một Trạng nguyên toàn thành phố tại kỳ thi tuyển sinh.” Văn Bân đánh gãy lời ông ta: “Nửa năm sau, đánh giá thành tích giáo viên sát hạch không đề cập tới, chỉ nói danh dự, thầy chính là người dạy dỗ ra học sinh Trạng nguyên thi tuyển sinh. Nếu như thành tích của em ưu dị đột phá lịch sử nhiều năm ghi lại, có lẽ còn có thể có đài truyền hình đến phỏng vấn em và thầy. Em có thể giải thích cho bọn họ thầy là một sư lương(*) cần cù và nghiêm khắc, bình chọn giáo viên ưu tú nói không chừng sẽ có tên của thầy. Mà sau đó, sẽ có những hạt giống ưu tú muốn vào lớp của thầy, thậm chí là lớp sau sau nữa…”
(*) Sư lương: ý muốn chỉ thầy giáo tốt.
Văn Bân nói tới chỗ này, chậm rãi dừng lại.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh mà hỏi: “Thầy cảm thấy, so với những thứ này hẳn là còn nhiều cái khác, chỉ là không để ý đến một học sinh phổ thông kết giao bạn bè, rất khó sao?”
“…”
Thiếu niên chậm rãi nói khiến cho vẻ mặt chủ nhiệm lớp dần cứng lại.
Ông ta thực sự không thể tưởng tượng được mấy câu nói đó là của một học sinh năm tư nói ra. Bên trong mỗi câu đều cơ hồ chuẩn xác đâm chọc lời thỉnh cầu của ông ta.
Ông ta phát hiện mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn… Ông ta dạy người học sinh này bốn năm, ông ta cho rằng mình hiểu rõ người học sinh này, nhưng sự thật lại ngược lại.
… Ông ta đối với học sinh này đích xác bên trong không biết gì cả. Mà người học sinh này đối với ông ta, không biết từ lúc nào đã quan sát cẩn thận tỉ mỉ, dường như đối với yêu cầu của ông đều hiểu rõ.
Tất cả những thứ này đặt trên người học sinh năm tư, đem đến cho ông ta một cảm nhận không chỉ là đáng sợ.
Nhìn ra chủ nhiệm lớp đang dao động, Văn Bân chậm rãi gật đầu cho đến khi toàn bộ thân thể cúi xuống…
Thiếu niên ở trước mặt thầy giáo cúi xuống chín mươi độ, âm thanh cùng với lúc trên hành lang bình tĩnh nói:
“Em đã thấy được đáp án của thầy, cảm ơn thầy. Học kỳ sau, em nhất định sẽ mang danh Trạng Nguyên về cho thầy. Em về phòng học trước, thầy giáo hẹn gặp lại.”
“…”
Thiếu niên đứng thẳng, quay trở lại phòng học. Cho đến tận khi trở về chỗ ngồi tiếp tục làm bài, không có ai nhìn về phía hắn, ánh mắt bình tĩnh không có kẽ hở của Văn Bân bỗng nhiên hạ xuống.
Hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay… nơi đó đã phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Hắn chỉ là học sinh năm tư mà thôi, tự nhiên không có năng lực trấn tĩnh khống chế cảm xúc như vậy. Nhưng hắn không thể không làm lần thử nghiệm đầu tiên này.
May mà, thử nghiệm thành công.
Chỉ là đêm đó Văn Bân còn không biết, vì hắn khao khát mà có một loại “Kỹ năng” trời sinh bổ trợ nào đó chôn sâu ở trong xương chậm rãi bị đào ra, hắn sẽ ngày càng quen thuộc và thông thạo nó trong tương lai.
Bởi vì bắt đầu từ hoàn cảnh tạo nên nền móng thiên phú từ từ bồi dưỡng thành năng lực, hắn từ quá khứ biến thành một người hoàn toàn khác.
… Đơn giản chỉ vì khao khát đó.
*
Bên này Loan Xảo Khuynh không biết Văn Bân toàn lực bảo vệ phần “Hữu nghị kiên cố” này giữa hắn và cô, cho nên mối quan hệ này vẫn hoàn hảo kéo dài đến học kỳ sau.
Đối với Văn Bân mà nói, học kỳ cuối cùng là trước kỳ thi tuyển sinh.
Trước sau học kỳ bắt đầu đã xảy ra hai chuyện.
Chuyện thứ nhất là mẹ Văn Bân không thể chống đỡ lựa chọn kết hôn, vào trước năm mới gả cho một người đàn ông họ Sở giàu có đã ly hôn có một cô con gái. Văn Bân vì vậy có thêm một người “Ba” mới, cuối cùng thoát khỏi cuộc sống sinh hoạt nghèo khổ.
Chuyện thứ hai là lớp 9A1 chuyển đến một học sinh mới, thể dục là năng khiếu sở trường, cao lớn đẹp trai, không lâu sau liền bắt được không ít tâm hồn thiếu nữ của các nữ sinh trong trường.
Vốn dĩ chuyện thứ hai cùng Văn Bân không có quan hệ.
Trong lớp có một học sinh mới hay không, là nam hay nữ, có đẹp hay không… chuyện này đại đa số bạn học cùng lứa tuổi đều đặc biệt quan tâm, nhưng Văn Bân chưa bao giờ để ý qua.
Mà chuyện này sẽ ảnh hưởng tới Văn Bân, đồng thời cho đến nhiều năm sau hắn cũng không quên được, nguyên nhân hiển nhiên chỉ có một đó là Loan Xảo Khuynh.
Văn Bân phát hiện ra sự bất thường từ lúc tần suất Loan Xảo Khuynh đến lớp 9A1 tìm hắn đột nhiên cao lên.
Mà theo những lúc nói chuyện, ánh mắt cô gái nhỏ thỉnh thoảng nhìn về một góc trong phòng học lớp 9A1, Văn Bân cuối cùng dần xác định ra nguyên nhân.
… Hắn lần đầu tiên căm ghét mắt mình minh mẫn.
Nhưng hắn không có vạch trần, chỉ coi như không biết. Đó có lẽ là một loại lừa mình dối người không hề thông minh.
Đáng tiếc mặc dù như vậy, mặt ngoài giả tạo không có gì xảy ra không kéo dài được lâu.
Một tháng sau bắt đầu học kỳ mới, Loan Xảo Khuynh cuối cùng vào một ngày nào đó ở hành lang lớp 9A1, cười xán lạn ôm vai Văn Bân, không tim không phổi hỏi hắn…
“A, anh cảm thấy nếu tôi theo đuổi học sinh mới chuyển đến lớp anh thì thế nào?”