Editor: Phuong Tran
Một cô gái nhỏ không tim không phổi vào lúc trung học không từ mà biệt đến lúc đại học mang đến cho hắn tình cảm sụp đổ tuyệt vọng, là hai thất bại đầu tiên trong hai mươi năm cuộc đời Sở Hướng Bân chật vật như vậy.
Khác biệt duy nhất là, sau trung học hắn không nhịn được nhớ tới nụ cười xán lạn của cô gái nhỏ. Mà hai năm sau khi trở về từ đại học Q, Sở Hướng Bân đem tất cả tâm tư dồn hết lên trong việc học và sự nghiệp, một chút khe hở để hồi ức thừa lúc vắng mà vào cũng không lưu lại.
Thời gian dài, vết sẹo quả nhiên liền lại. Bóng dáng cô gái nhỏ trong ký ức của hắn đã hơi mơ hồ, nhạt đi, cuối cùng chỉ còn dư lại bóng dáng nhạt nhòa dưới đáy lòng. Không cố ý dồn hết tâm trí mà suy nghĩ, cũng đã tìm không thấy dấu vết.
Sở Hướng Bân cảm thấy như vậy rất tốt.
Không tốn thời gian dài, hẳn là có thể đem cô gái nhỏ không tim không phổi bạc tình bạc nghĩa kia quên đến không còn một mảnh.
Loại suy nghĩ lạc quan này vẫn kéo dài đến năm thứ ba hắn tiến vào Vio.
Sở Hướng Bân vừa vào Vio không bao lâu, bởi vì năng lực xuất chúng được cấp dưới của phó tổng Lữ Vân Khai bộ phận phát triển đầu tư chú ý đến. Lữ Vân Khai yêu nhân tài, đối với Sở Hướng Bân vô cùng thưởng thức, không so đo tính cách của người này, hết sức đề cử hắn.
Thời điểm vào công ty năm thứ ba, Sở Hướng Bân lấy một tốc độ kinh người như ngồi hoả tiễn, khi tuổi còn trẻ đã ngồi thẳng vào vị trí phó trưởng phòng bộ phận đầu tư phát triển.
Khoảng thời gian đó, chuyện phiếm lúc rảnh rỗi trong công ty, đều nói về người trẻ tuổi tiến vào công ty năm thứ ba liền một bước lên mây rốt cuộc là Thái tử nhà ai.
Chẳng mấy chốc, loại đồn đại này thay đổi theo chiều gió.
Cũng không phải mọi người đố kỵ năng lực xuất chúng của Sở Hướng Bân, mà là sau đợt tuyển dụng mùa xuân năm đó, một người khác xác thực dựa vào quan hệ giàu có nhảy dù vào công ty Vio…
“Điên rồi điên rồi điên rồi.” Một nhân viên nam đẩy cửa phòng trà của bộ phận đầu tư và phát triển ra, một bên đi vào, phía sau hai nhân viên nữ oán giận: “Tần tổng nghĩ như thế nào, vậy mà để người ta nhảy dù đến vị trí trưởng phòng bộ phận Nhân Sự? Vị trí này để trống lâu như vậy, tất cả mọi người đều đang thảo luận vị phó trưởng phòng trên kia, một người mới đến làm sao có thể?”
“Người mới cái gì, người mới bình thường làm sao có thể ngồi vào vị trí kia? Tôi thấy quá nửa là người Tần gia.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy, cái này cũng không có gì bất ngờ, người ta sắp xếp theo quan hệ gia tộc thôi. Dù sao Vio chúng ta nghiêm khắc nhưng trên cơ bản vẫn là xí nghiệp gia tộc Tần gia? Tần tổng là sắp xếp theo ý riêng, mấy bù nhìn Hội đồng Quản trị kia mới không dám nói gì.”
Nhân viên nam không cam lòng hạ thấp giọng nói: “Nhưng Tần tổng chẳng lẽ không sợ mấy vị phó phòng có ý kiến?”
“Bọn họ sẽ có ý kiến? Tôi nghe nói, Phó phòng bộ phận Nhân sự hiện tại dựa theo cấp bậc lãnh lương thưởng và chia hoa hồng cuối năm, nghe nói người nhảy dù kia là cô gái nhỏ tốt nghiệp chưa được hai năm? Vậy rõ ràng là sắp xếp một người máy biết đóng dấu, không có thực quyền gì… Ngược lại, nếu đề cử một người khác đến phó phòng, hai người còn lại mới không vui.”
“Nói như vậy ngược lại cũng đúng, Tần tổng tính toán rất tốt.”
“Dù sao cũng là để Tần thị tái sinh, ý nghĩ và cách làm sao có thể đơn giản như vậy? Khẳng định bên trong đó còn có những cái khắc chúng ta không đoán được. Có điều, cùng chúng ta cũng không có quan hệ gì.”
“Nói thì như thế, có điều ban đầu tất cả mọi người đều nói Sở phó phòng dựa vào quan hệ, hiện tại xem ra, quan hệ nhà giàu chân chính không phải mới đến sao.” Nhân viên nam chế giễu, “Chúng ta khác nhau, không vấn đề gì cả, chỉ có thể dựa vào chính mình từng bước chậm chạp trèo lên cao…”
Nhân viên nam còn chưa nói dứt lời, một giọng nam thâm trầm đột nhiên vang lên cắt ngang…
“Cậu có thể trèo nhanh, không phải vì cậu không liên quan, mà vì cậu đem thời gian vốn có thể dùng để là việc hoặc nghỉ ngơi lãng phí ở những việc không dinh dưỡng này.”
“…!”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc để lại bóng ma tâm lý cho bọn họ suốt hai năm qua, ba người nhân viên một nam hai nữ không hẹn mà cùng thay đổi sắc mặt.
Bọn họ cuống quýt quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới.
“Sở… Sở trưởng phòng!”
Cửa kính của phòng chờ với cửa sổ kính từ trần đến sàn ngăn cách với phòng trà được kéo mở, không biết từ lúc nào Sở Hướng Bân với khuôn mặt u ám bước ra.
Hắn đi qua trước mặt ba người vốn dĩ chuẩn bị trực tiếp rồi đi… dù sao loại quan hệ phức tạp như vậy hắn đã nghe thấy rất nhiều lần, đã sớm từ chết lặng đến không sao.
Chỉ là nghĩ đến cái gì đó, Sở Hướng Bân dừng chân lại, hắn quay đầu nhìn về phía khuôn mặt vàng như giấy của nhân viên nam.
Nhìn nhau vài giây, nhân viên nam co quắp cúi đầu: “Xin lỗi… Thật xin lỗi trưởng phòng, chúng tôi không nên ở, ở phòng trà nghị luận về ngài…”
Sở Hướng Bân lạnh lùng cười: “Cậu đối với tôi dường như không phục lắm?”
“Không có… Không có, tôi tuyệt đối không dám!”
“Không có sao? Nhưng tôi nghe được chính là có?” Sở Hướng Bân quay người đi ra ngoài, “Không sao, bắt đầu từ hôm nay cậu tạm thời tham gia tổ hạng mục thứ hai mà tôi đang dẫn dắt… để tôi nhìn thấy năng lực làm việc của cậu. Chỉ cần cậu làm tốt hơn tôi, tôi lập tức viết đơn từ chức cho công ty, đồng thời đảm bảo cậu có thể ngồi lên vị trí này.”
“…!”
Sắc mặt nhân viên nam nhất thời trắng bệch, đáng tiếc hắn còn chưa kịp giải thích hoặc giãy giụa, bóng dáng Sở Hướng Bân đã biến mất ở bên ngoài phòng trà.
Yên tĩnh vài giây, trong lòng hai nữ nhân viên vẫn còn sợ hãi vội thở phào nhẹ nhõm. Hai người liếc mắt nhìn nhau.
“Sở trưởng phòng vẫn là Sở trưởng phòng… Thật đáng sợ.”
“Chuyện này đã là không tệ rồi, tôi nói cho mọi người biết. Lúc trước tôi cùng ngài ấy tham gia một tổ hạng mục nhỏ, chỉ là tạm thời thay người mấy ngày, gần như lột ba lớp da của tôi. Hôm nay cũng không có gì đáng kinh ngạc… Điểm này Sở bá vương rất đặc biệt, rất thích so đo những cái này… Không phải vậy hình tượng bá vương khủng long kia nhân loại bình thường có thể chịu nổi.”
Nhân viên nam khóc không ra nước mắt: “Vậy ngài ấy muốn tôi cùng tổ, tôi chẳng phải là chết chắc rồi?”
“Ai bảo cậu lúc vừa tiến vào không nhìn phòng chờ có người hay không.” Nhân viên nữ vừa đồng tình vừa bất đắc dĩ nhìn hắn.
“Tôi nhìn, trong phòng không có ai… tôi làm sao biết ngài ấy nằm nghỉ ngơi ở trên ghế sô pha chứ?”
“Ai, nhận mệnh đi. Ít nhất theo ngài ấy tiến bộ rất dễ, tuy rằng là lấy tóc và mạng đổi.”
“…”
Sở Hướng Bân câu mày từ phòng chờ dời đi, khí áp quanh người vẫn tương đối thấp.
Cũng không phải để ý đến lời nói của bọn họ, tiểu nhân khua môi múa mép, Sở Hướng Bân sẽ không để trong lòng… điều duy nhất khiến hắn bực bội là thời gian nghỉ ngơi.
Hai ngày trước trong tay hắn cầm ba tổ hạng mục nhỏ, tổ một và tổ ba đều đã kết thúc ngày hôm qua, hắn đã nhịn hơn một tuần chưa nghỉ ngơi, trưa hôm nay đã hết bận hắn đến phòng chờ định nghỉ ngơi một chút… nào ngờ ba người nhân viên bên ngoài càng tán gẫu càng hăng.
Hắn bởi vì bị quấy rầy lúc ngủ thực sự không thể nhịn được mới đi ra.
Sở Hướng Bân đang lo lắng tiến độ tổ hai, tự hỏi bản thân có muốn về văn phòng nằm nghỉ ngơi trên ghế sô pha một chút hay không, lúc này điện thoại đặt trong túi âu phục bỗng nhiên rung lên.
Bước chân Sở Hướng Bân dừng lại, lấy điện thoại ra kiểm tra những tin nhắn chưa đọc.
Tin tức tới từ Lữ Vân Khai.
“Trong công ty có trưởng phòng bộ phận Nhân Sự mới, đến tầng 21 chào hỏi đi.”
“…”
Sở Hướng Bân nhíu mày, rất muốn từ chối, nhưng vẫn trả lời một chữ “Được”.
Đổi lại là Tần Lâu hắn có lẽ cũng không cho mặt mũi, có điều Lũ Vân Khai bất đồng. Người này đối với hắn hết sức yêu thích, gần như coi hắn là con trai mà đối đãi.
Loại tin nhắn này đã vượt qua quan hệ cấp trên cấp dưới mà gần như bạn bè gần gũi chỉ điểm, nếu hắn từ chối ý tốt của Lữ Vân Khai, khó tránh khỏi không có tình nghĩa.
Tuy rằng hắn vốn là không có.
“…”
Khóe miệng khẽ cong lên, một ý cười lạnh nhạt lướt qua. Dưới chân Sở Hướng Bân xoay một cái, đi về phía thang máy.
Sở Hướng Bân lên lầu phó tổng ở tầng 21, trực tiếp đến thăng văn phòng Lữ Vân Khai.
Lúc hắn đi tới trước cửa, cửa phòng Lữ Vân Khai mở ra, trợ lý phó tổng vừa vặn từ bên trong đi ra. Đối phương nhìn thấy Sở Hướng Bân, nhìn về phía hắn gật đầu: “Sở trưởng phòng, vị trưởng phòng bộ phận Nhân Sự mới kia đúng lúc đang ở trong phòng làm việc chào hỏi với Lữ tổng, ngài cũng nên đi vào chào hỏi một chút.”
“Ừ, được.”
Sở Hướng Bân không để ý trả lời. Hắn gõ cửa, từ giữa văn phòng truyền đến một tiếng “Tiến vào”, hắn mới đẩy cửa đi vào.
Đi qua phòng làm việc phó tổng không người, Sở Hướng Bân quen thuộc bước vào phòng trà mà Lữ Vân Khai đặc biệt mở trong phòng làm việc.
Ngồi bên cạnh Lữ Vân Khai còn có bóng dáng của cô gái nhỏ nhìn rất trẻ tuổi.
Một cảm giác quen thuộc khó tả từ đáy lòng hiện lên, một loại cảm giác khó giải thích nào đó lướt qua đầu, bước chân Sở Hướng Bân bỗng nhiên dừng lại.
Mà Lữ Vân Khai ngồi đối diện cửa phòng nghe thấy động tĩnh, chủ động đứng dậy: “Tiểu Sở, đến đây làm quen một chút, vị này là trưởng phòng bộ phận Nhân Sự mới của công ty chúng ta…”
Người đằng trước đưa lưng về phía hắn đứng lên, quay người lại. Khuôn mặt kia so với bóng dáng cô gái nhỏ vẫn luôn tồn tại ở nơi sâu nhất trong ký ức của hắn cũng không có biến hóa gì lớn, bất đồng là, nụ cười kia không còn xán lạn rực rỡ.
Cô vẫn như cũ nhìn hắn, bên trong mắt hạnh cảm xúc qua loa mà xa cách, như đang nhìn một người xa lạ…
“Sở trưởng phòng, chào anh. Tôi là trưởng phòng bộ phận Nhân Sự mới tới, Loan Xảo Khuynh.”
“…!”
Sở Hướng Bân kinh ngạc đứng tại chỗ.
Cứ như vậy trong nháy mắt hắn cảm thấy hoảng hốt, bản thân mình đã rơi xuống cái hố mà vận mệnh đào sẵn cho hắn.
Hơn nữa cả đời này đừng nghĩ có thể trèo ra.
***
(Mấy năm sau)
Ngày ấy biết được “Phản đồ” đến Cần Duệ Sở Hướng Bân đã trở lại công ty, Loan Xảo Khuynh suýt nữa bùng nổ tại chỗ.
Cô cố ý chạy lên tầng 22 của tổng giám đốc, vừa đi ra thang máy nghe thấy Tần Lâu chính miệng nói Sở Hướng Bân phải đến công ty tiếp tục nhậm chức, Loan Xảo Khuynh cảm thấy cả người như một con cá hít thở không thông, muốn bay lên trời.
Tần Lâu nói xong mấy câu liền xoay người rời đi, Loan Xảo Khuynh không hề nghĩ ngợi chuẩn bị đuổi theo, chất vấn hắn có phải đầu óc bị kẹp vì thế còn muốn “Thu nạp” Sở Hướng Bân trở về.
Đáng tiếc chưa kịp bước đi hai bước, cô đã bị người đàn ông đang đứng yên tại chỗ đi qua nắm lấy cổ tay mình.
Loan Xảo Khuynh bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị kéo lảo đảo rời đi.
Lẫn nữa đứng vững, cô nghiến răng quay đầu nhìn Sở Hướng Bân: “Vào lúc này còn muốn kéo tôi… Anh muốn chết?”
Sở Hướng Bân lại cười: “Loan trưởng phòng hỏa khí như vậy rất mạnh, không tốt cho thân thể.”
“Anh không phải cho rằng đây là công ty, vì thế tôi không dám đánh anh sao?” Loan Xảo Khuynh tức giận nắm quyền.
Sở Hướng Bân cúi đầu nở nụ cười: “Tôi hiểu Loan trưởng phòng, cô không phải là người câu nệ tiểu tiết… có phải ở công ty hay không đối với cô có khác nhau sao?”
“Anh biết còn không mau bỏ tay ra?”
Sở Hướng Bân nghe lời buông tay ra, nhìn Loan Xảo Khuynh rút tay đeo đồng hồ về mặt khó coi xoa tay, hắn trầm mặc hai giây, nói: “Cô đi tìm Tần Lâu cũng vô dụng, tôi trở về công ty đã là chuyện chắc chắn, không ai có thể thay đổi được.”
Loan Xảo Khuynh tức đến mức cắn chặt răng: “Da mặt anh đúng thật là dày, nếu tôi là anh, tôi tuyệt đối sẽ không có mặt mũi cõng cái danh phản bội này quay trở lại công ty… Anh về sau sống một mình như thế nào? Anh không sợ mọi người đâm sau lưng sao?”
“…”
Sở Hướng Bân trầm mặc mấy giây, đột nhiên nheo mắt lại: “Loan trưởng phòng đây là đang lo lắng cho tôi?”
“Gánh…” Loan Xảo Khuynh bị lời của hắn làm nghẹn một phen, cả người đều không tốt, gần như muốn nhảy dựng tại chỗ, “Tôi lo lắng anh kết cục không đủ thảm còn được đó.”
“Nếu theo Loan trưởng phòng nói, tôi trở lại Vio nên mới có kết cục thảm nhất, vậy cô tại sao còn muốn ngăn cản?”
“…” Loan Xảo Khuynh nghẹn lời, vẻ mặt càng thêm vặn vẹo, ánh mắt nhìn về phía Sở Hướng Bân dường như hận không thể xông lên cắn hắn một ngụm.
Sở Hướng Bân bị cô nhìn chăm chú đến bật cười.
Loan Xảo Khuynh càng giận: “Anh còn có mặt mũi cười?”
“Loan trưởng phòng có biết hay không bản thân cô có một tật xấu đặc biệt nghiêm trọng?” “Mắc mớ gì tới anh.”, Loan Xảo Khuynh mắng xong, qua hai giây không nhịn được, ánh mắt chột dạ nhìn sang một bên, “Cái, cái tật xấu gì?”
“…”
Sở Hướng Bân không vội nói, xoay người lại đối diện Loan Xảo Khuynh, cảm xúc nghiêm túc chôn sau dưới đáy mắt làm Loan Xảo Khuynh không tự chủ mà sửng sốt một chút.
Đến khi cô lấy lại tinh thần, Sở Hướng Bân đã đứng rất gần cô.
Sắc mặt Loan Xảo Khuynh khẽ thay đổi, theo bản năng muốn lùi về phía sau hai bước để kéo dài khoảng cách… Đáng tiếc, không chờ cô kịp phản ứng, Sở Hướng Bân đã giơ tay đè đỉnh đầu cô lại.
Sắc mặt Loan Xảo Khuynh ngay lập tức tái xanh.
… Cẩu nam nhân này cao hơn cô một cái đầu, tư thế lúc này giống như đang vuốt ve một con chó.
Loan Xảo Khuynh nháy mắt muốn xù lông, Sở Hướng Bân dường như biết cô sắp phát hỏa. Một giây trước khi Loan Xảo Khuynh bùng nổ, Sở Hướng Bân cười nói.
“Lần này trên đường đi đến sân bay E quốc, Loan trưởng phòng không phải nói một cái ‘M’? Sau khi trở về tôi đặc biệt tra xét cái ý tứ này, phát hiện không giống ý tứ Loan trưởng phòng giải thích cho tôi lắm.”
“…”
Loan Xảo Khuynh nháy mắt tắt lửa.
M tương ứng với S, chữ cái này ít nhiều có ý vị đùa giỡn, ngày hôm đó cô nói xong liền hối hận, may mà Sở Hướng Bân lúc đó hoàn toàn không hiểu, cô liền nói lung tung một hồi.
Bây giờ nhìn lại quả nhiên là di chứng chôn xuống.
Nhưng làm trò trước mặt “Đại địch công ty” còn là “Kẻ phản bội số một”, Loan Xảo Khuynh tự nhận tuyệt đối không thể sợ hãi, cô rụt rụt cổ, mạnh miệng: “Không giống nhau thì làm sao, anh bình thường cũng thật nhàn rỗi, loại chuyện nhỏ này cũng đặc biệt phải đi tìm hiểu?”
Sở Hướng Bân không để ý cô khiêu khích để nói sang chuyện khác, hắn hạ mắt nở nụ cười: “Điều tra rõ ràng ý tứ phía sau, tôi phát hiện chữ cái này thực ra rất thích hợp để hình dung thuộc tính của Loan trưởng phòng mới đúng.”
“…?”Loan Xảo Khuynh sững sờ vài giây, ngay sau đó lại muốn xù lông.
Sở Hướng Bân đúng lúc dừng lại: “Đây cũng là tôi đã nói, tật xấu lớn nhất của Loan trưởng phòng.”
Loan Xảo Khuynh nghiến răng một cách hung dữ: “Nhân lúc tôi vẫn còn nói chuyện cẩn thận với anh, còn nhịn được mà không đánh anh một trận, anh tốt nhất nên nói tiếng người.”
Sở Hướng Bân nở nụ cười: “Biết cô tại sao đối với chuyện tôi phản bội lại tức giận và để ý như vậy không?”
“Gặp kẻ phản bội như anh, ai mà không tức giận!?”
“Ngoài anh ra, anh đã thấy ai xông đến trước mặt tôi như vậy?”
“…”
“Loan trưởng phòng cẩn thận nghĩ lại, nếu người phản bội Vio không phải tôi, mà là một người cấp cao tùy ý trong công ty, cô sẽ tức giận đến mức này sao?”
“…”
Sắc mặt Loan Xảo Khuynh thay đổi.
Cô mặc dù không nhạy cảm với nhiều thứ, nhưng cô không ngốc đến mức Sở Hướng Bân đã ám chỉ mà cô vẫn không hiểu.
Sở Hướng Bân nói cái giả thiết kia, sau khi cô ngẫu nhiên thay thế thành các lãnh đạo cấp cao khác, cô lập tức dừng suy nghĩ trước khi phát hiện ra sự thật.
… Loan Xảo Khuynh đây là ngốc bạch ngọt tự bảo vệ mình. Cô cảm thấy vấn đề này cô không nên suy nghĩ rõ ràng.
Nhưng Sở Hướng Bân không buông tha cho cô: “Loan trưởng phòng, cô tiến vào công ty mấy năm, ngoại trừ chị gái và anh rể bên người, cô có quan hệ thân cận nhất với ai?”
Loan Xảo Khuynh theo bản năng mà nhìn sang một bên, nỗ lực đè nén chột dạ mở miệng: “Dù sao cũng không phải anh. Đời tôi gộp lại cũng chưa từng cùng người khác cãi nhau nhiều như vậy… anh còn cảm thấy tôi và anh có quan hệ tốt?”
Loan Xảo Khuynh càng nói càng chột dạ.
Sở Hướng Bân lại bật cười.
Mục đích đã đạt được, hắn vô cùng sung sướng, sảng khoái lùi về phía sau một bước…
“Đây chính là tật xấu của cô mà tôi đã nói, Loan trưởng phòng.”
“… Cái gì?”
“A. Thoạt nhìn cô rất tùy tiện, lúc tốt với người khác hơn được cho là nhiệt tình rộng rãi? Cái giá chính là cô đối với tất cả mọi người đều nhiệt tình ba phút, một thời gian trôi qua cô sẽ vô thức chuyển qua một người khác thú vị hơn… Cô có gọi đó là ‘bạn bè’ không?”
Loan Xảo Khuynh chậm rãi nhíu mày: “Anh dựa vào cái gì nói tôi như vậy, anh lại không hiểu tôi?”
“Không, so với Tống Thư tôi không dám nói, nhưng trong mấy năm ở đây, tôi là người hiểu rõ cô nhất.” Sở Hướng Bân cúi đầu, trào phúng nở nụ cười, “Cô nhìn tôi lúc đối mặt với ai và đối mặt với cô giống nhau sao? Cãi nhau không dứt.”
“… Anh cuối cùng muốn nói cái gì?”
“Tôi muốn nói, bởi vì nhiệt tình ba phút của cô, cho nên để cho cô không cách nào quên được phương thức đơn giản nhất chính là trực tiếp kích thích cô. Giá trị cừu hận ở nơi này càng ổn định, cô sẽ càng vô thức mà chú ý và truy đuổi… tên gọi tắt, M.”
“…”
Loan Xảo Khuynh há mồm muốn phản bác, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Bởi vì được Sở Hướng Bân chỉ dẫn suy nghĩ đi xuống cô càng cảm thấy đáng sợ… Mỗi câu nói của Sở Hướng Bân đều đạp trúng chân đâu của cô, làm cô không thể không thừa nhận như lời hắn nói, hắn nói những lời kia đều là đúng.
Là bản thân cô không phát hiện hoặc là không muốn nghĩ đến những mặt âm u.
Đối với Sở Hướng Bân, bằng chứng mạnh mẽ nhất chính là, nếu cô nhất định phải chọn một người trong công ty ngoại trừ Tần Lâu và Tống Thư mà có thể không do dự nói cái gì hoặc giao đãi cái gì cho người đó…
Vậy nhất định là Sở Hướng Bân. Thời gian tự hỏi vấn đề này cũng không cần.
Sở Hướng Bân đứng cạnh thang máy, nhìn sắc mặt và ánh mắt Loan Xảo Khuynh thay đổi, cũng đoán ra bây giờ trong lòng cô có bao nhiêu phức tạp bực bội và mờ mịt luống cuống.
Sở Hướng Bân rũ mắt xuống, một ý cười đã thực hiện được lướt qua trong mắt.
“Xem ra Loan trưởng phòng cần chút thời gian tự hỏi chính mình. Vậy tôi không quấy rầy, cô từ từ suy nghĩ, nghĩ rõ ràng tới tìm tôi… Chờ bao lâu không quan trọng, tính nhẫn nại của tôi rất tốt.”
Sở Hướng Bân nói xong, ấn nút thang máy xuống phía dưới, chuẩn bị đi đến trước cửa thang máy.
Loan Xảo Khuynh còn chưa thoát khỏi mớ hỗn độn dưới đáy lòng, nhưng không trở ngại Sở Hướng Bân phân tâm mất công sức bồi dưỡng cô nhiều năm như vậy theo bản năng phản ứng cô mở miệng khiêu khích…
“Anh hết hy vọng đi, tôi mới không đi tìm anh, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh lần nữa. Hơn nữa tôi cũng không để anh thuận lợi như vậy trở về công ty.”
“Loan trưởng phòng cứ việc cố gắng hết sức ngăn cản tôi trở về.” Sở Hướng Bân cười: “Tôi cầu còn không được.”
“…!”
Cửa thang máy trước mặt Sở Hướng Bân mở ra.
Hắn nhấc chân đi vào, đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Loan Xảo Khuynh: “Nhắc nhở Loan trưởng phòng một chút, cô không cần đi tìm Tần Lâu hoặc là Tống Thư, tìm cũng vô ích… Tôi và bọn họ có rất nhiều vướng mắc, cũng biết rất nhiều thứ không thể để người ngoài biết… Vì thế cho dù tôi không muốn ở lại Vio, Tần Lâu và Tống Thư cũng chưa chắc sẽ thả tôi đi.”
Giọng nói rớt lại phía sau, không cho Loan Xảo Khuynh kịp phản ứng, Sở Hướng Bân trực tiếp đi vào trong thang máy.
Cửa thang máy khép lại.
Từ trong khe cửa hẹp, người đàn ông mặc âu phục bại hoại lại văn nhã nhấc tay lên, hướng Loan Xảo Khuynh nói “Gặp lại”.
Mấy giây sau, bên trong thang máy trống rỗng không còn ai.
Loan Xảo Khuynh lấy lại tinh thần: “A…!”
Con chó đất rít gào.jpg
*
Ngày nọ giữa trưa.
Nhà ăn nhân viên công ty Vio.
Mấy phút trước, Loan Xảo Khuynh dưới ánh mắt oán niệm của Tần Lâu, cuối cùng thành công đem chị cô từ trong ma trảo của Tần Lâu đoạt ra, trình độ nguy hiểm có thể so với đoạt thức ăn trước mặt hổ.
Lúc này hai người đối diện ngồi trong nhà ăn, tần suất Loan Xảo Khuynh thở dài gần như bằng mỗi lần múc một hạt cơm.
Tống Thư nghe nửa phút, rốt cuộc không nhin được mở miệng hỏi: “Em gọi chị xuống cùng em ăn cơm, hay nghe em thở dài?”
“…” Loan Xảo Khuynh ngẩng đầu, ai oán nhìn chị mình một chút. Sau đó dứt khoát bỏ đũa xuống, chông cằm cúi đầu ủ rũ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Tống Thư hỏi: “Làm sao vậy?”
“Thực ra cũng không có gì, chính là hai ngày này, có người đã nói với em một điều lật đổ tất cả những hiểu biết của em về bản thân.”
Tống Thư hơi kinh ngạc: “Em đối với chính mình có hiểu biết sao?”
Loan Xảo Khuynh: “…”
Nhìn vẻ mặt ăn mệt của Loan Xảo Khuynh, khóe mắt Tống Thư hơi ngậm ý cười: “Nói đùa với em. Người đó nói cái gì, đả kích em lớn như vậy?”
“Anh ta… Anh ta vậy mà nói em đối với tất cả mọi người đều chỉ là nhiệt tình ba phút.” Loan Xảo khuynh tức giận quay lại: “Còn nói em là M? Nói chỉ có hung dữ với em mới là em khắc sâu ấn tượng? Đánh rắm, anh ta mới là M!”
Tống Thư nghe xong gật đầu: “Đây là người nào nói?”
“Chị cũng cảm thấy anh ta nói nhảm đúng không?”
“Không phải, chị chỉ là cảm thấy anh ta rất hiểu rõ em, không giống quan hệ bình thường… Chẳng lẽ là Sở Hướng Bân?”
“…!”
Loan Xảo Khuynh sợ đến mức suýt từ trên ghế băng nhảy dựng lên.
Thật lâu, cô trợn to hai mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh vô tội của Tống Thư, trong thời gian ngắn không biết nên hỏi “Như thế nào là hiểu rõ” hay là nên hỏi“ Như thế nào đoán được là Sở Hướng Bân”.
Cứng đờ một hồi lâu, Tống Thư tốt bụng chủ động mở miệng giải thích nghi vấn cho cô: “Đối với em hiểu rõ đến trình độ này, trừ chị ra, chỉ có thể là Sở Hướng Bân.”
Loan Xảo Khuynh cười đến cứng đờ: “Ha ha ha… Trò đùa này của chị một chút cũng không buồn cười, làm sao lại chỉ có thể là Sở Hướng Bân.”
“Chẳng lẽ không phải anh ta?”
Loan Xảo Khuynh: “…”
Từ trong mắt của Loan Xảo Khuynh biết được đáp án, Tống Thư không ép hỏi cô, tiếp tục ăn cơm: “Nếu như em chỉ muốn hỏi cái này mới tìm chị xuống, vậy chị thấy không bằng em tìm thời gian cùng Sở Hướng Bân ngồi xuống nói chuyện đi.”
Loan Xảo Khuynh từ bỏ vùng vẫy, vô lực nằm xuống bàn: “Nói chuyện? Nói chuyện gì? Chính em còn không biết gốc gác sắp bị anh ta mò thấy rồi?’
Tống Thư khẽ cười.
Loan Xảo Khuynh lười biếng đưa mắt, ai oán nói: “Đến lúc này, chị không những không đồng tình, còn cười nhạo em.”
“Chị đúng thật là cười nhạo em, nhưng mà cười em không có đầu óc.”
“? Em làm sao vậy?”
“Nếu Sở Hướng Bân đã cùng em ngả bài đến trình độ này, tại sao em không suy nghĩ ngược lại một chút?”
“Ngược lại? Ngược lại muốn cái gì?”
Tống Thư bất đắc dĩ nhìn Loan Xảo Khuynh một cái, giơ tay gõ trán cô: “Động cái đầu gỗ của em đi…. Sở Hướng Bân nếu đã biết rõ ràng điểm này, vậy tại sao còn muốn làm?”
“…!”
Tân thể Loan Xảo Khuynh bỗng nhiên cứng đờ.
Mấy giây sau, cô vèo một cái từ trên bàn bò dậy: “Chị, chị nói là…”
“Chị không có nói cái gì, chính em suy nghĩ kỹ đi.” Tống Thư bưng khay cơm lên, chuẩn bị rời đi.
Loan Xảo Khuynh phản ứng kịp, vội vàng đứng lên đuổi theo: “Em không muốn, tại sao em lại muốn nghĩ đến anh ta? Vào thời điểm mấu chốt lại phản bội chị và anh em, hừ, thiệt thòi hai người còn nguyện ý giúp đỡ anh ta, cũng không biết hai người nghĩ thế nào!”
“…”
Tống Thư nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Loan Xảo Khuynh hồi lâu.
Đến tận khi Loan Xảo Khuynh bị nhìn chăm chú đến chột dạ: “Chị… Chị nhìn em như vậy làm gì?”
“Em không thích hợp để trình diễn loại thăm dò này, có chút ngốc.” Tống Thư “nói trúng tim đen”, không chút lưu tình: “Nhưng mà, bọn chị nghĩ thế nào, em cũng nên trực tiếp đi tìm Sở Hướng Bân nói chuyện rõ ràng đi… Chị sẽ không can thiệp vào chuyện của hai người.”
Lần này Tống Thư nói xong, không cho Loan Xảo Khuynh giữ lại hoặc vùng vẫy để né tránh, sau khi đổ đồ thừa trực tiếp đi lên trên lầu.
Loan Xảo Khuynh một mình đứng tại chỗ đi tới đi lui tự hỏi, vẻ mặt một lúc vui một lúc giận, thay đổi liên tục.
Một lúc lâu sau, cô dường như đã hạ quyết tâm ngẩng đầu lên bước ra ngoài, dáng dấp
khí thế kia, uy nghiêm rời khỏi nhà ăn.
Loan Xảo Khuynh vốn định chọn một ngày tốt lành, ở nhà ăn hôm đó cô được Tống Thư nhắc nhở đã đoán được sự việc buộc Sở Hướng Bân nói ra tình hình thực tế.
Đáng tiếc chưa kịp chờ Sở Hướng Bân chính thức trở lại công ty phục chức, một làn sóng ngôn luận liên quan đến hắn truyền khắp công ty.
“Ai mấy người nghe nói chưa, tôi nghe người bên ngoài công ty nói, Sở Hướng Bân không phải khi Cần Duệ rơi đài mới trở về, nói ngài ấy ngay từ đầu chính là người của Tần tổng.”
“Đúng vậy, buổi trưa hôm nay tôi mới nghe bạn bè nhắc đến.”
“A? Tôi tại sao không biết? Thật hay giả?”
“Đương nhiên là thật, người bạn kia của tôi trước kia là nhân viên của Cần Duệ. Trước khi bọn họ sụp đổ đã truyền ra, nói rằng sản phẩm mà Sở trưởng phòng mang đi đầu tư là cố ý đào hố cho Cần Duệ.”
“Nói thật là như vậy, Cần Duệ rất tín nhiệm Sở trưởng phòng?”
“Đây chính là nơi truyền kỳ… Bọn họ nói Sở trưởng phòng là gián điệp hai mặt. Thường Đình bên kia cho rằng ngài ấy là người của bọn họ, nhưng thực ra lại là người của công ty bên này.”
“Thường Đình cho rằng như vậy phải có nguyên nhân chứ? Tôi cảm thấy không có khả năng lắm.”
“Cái này có là gì? Trong lúc đó các cấp cao đang lục đục và vướng mắc về lợi ích rất lớn, loại trò chơi đánh cờ này đối với bọn họ là chuyện thường như cơm bữa, thua cuộc chính là người có quân cờ kém một chiêu.”
“Nhưng khi đó huyên náo quá, đặc biệt tôi nghe nói lúc trước Tần tổng và Tống Thư còn có Loan trưởng phòng ở bên ngoài ăn cơm gặp phải người của Cần Duệ, Loan trưởng phòng suýt nữa đánh Sở Hướng Bân.”
“Có lẽ chỉ là đóng kịch?”
“Không thể nào? Loan trưởng phòng không giống người có thể che giấu nhiều chuyện như vậy?”
“Có điều như vậy cũng có thể giải thích được… Lúc trước tôi thấy kỳ lạ, cho dù Sở Hướng Bân có năng lực xuất chúng, cho dù trong lúc đó các cấp cao có giao dịch gì chúng ta không hiểu. Nhưng Tần tổng tính khí thất thường như vậy, sao có thể đồng ý trong lúc mấu chốt cho kẻ phản bội trở lại công ty. Nhưng nếu ngài ấy đứng về Vio, vậy tất cả chuyện này đều thuận lý thành chương.”
“Nói như vậy, chúng ta đã oan uổng ngài ấy?”
“Ai, Sở trưởng phòng cũng quá thảm đi? Lúc trước trong công ty tất cả mọi người đều mắng ngài ấy thành bộ dạng gì? Nhất là Loan trưởng phòng của chúng ta, tôi thấy mỗi lần đều mang đao tới cửa.”
“Đúng vậy…”
Cùng lúc đó, ngoài cửa.
“Loan trưởng phòng?”
“…!” Sắc mặt Loan Xảo Khuynh đang đứng ở phòng trà cùng tầng với phòng bộ phận Nhân Sự thay đổi, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau.
Nhân viên phòng cô đang cầm cốc vẩy nước, mờ mịt nhìn cô: “Trưởng phòng ngài ở chỗ này là…?”
“Không, không có chuyện gì. Cô đi vào đi, tôi chỉ là đột nhiên nhớ tới một việc quan trọng đã quên…”
Loan Xảo Khuynh sắc mặt kỳ lạ nghiêng đầu đi chỗ khác, bước nhanh ra khỏi hiện trường.
Sau khi đi ra ngoài mấy mét, xác định người nhân viên kia không chú ý đến mình, lúc này Loan Xảo Khuynh mới thở phào một hơi.
Nhưng vừa nhớ tới cuộc nói chuyện nghe được ở cửa phòng trà, nhất thời Loan Xảo Khuynh cả người đều không tốt.
Chật vật trở lại văn phòng, Loan Xảo Khuynh đứng ngồi không yên ở trong phòng làm việc đi đi đi lại vào vòng. Cuối cùng do dự tìm số điện thoại Sở Hướng Bân từ trong danh bạ điện thoại.
Lại do dự hồi lâu, Loan Xảo Khuynh cắn răng một cái, bấm điện thoại.
Phía đối diện kết nối rất nhanh, là giọng nói Loan Xảo Khuynh quen thuộc nhất mấy năm qua cũng là người có thể khiến cô tức đến ngứa răng, nhưng hiện tại khi nghĩ đến cái giọng nam kia luôn làm cô cảm thấy phức tạp…
“Loan trưởng phòng lúc này gọi điện thoại cho tôi, là đã nghĩ thông suốt?”
Loan Xảo Khuynh cắn răng, muốn quay trở lại. Nhưng vừa nghĩ đến những câu nói nghe được kia, rồi lại nghĩ đến nhưng lời nói độc ác khi bản thân biết được Sở Hướng Bân là “Phản đồ” do Cần Duệ phái tới, cô nhất thời cảm thấy tự tin không đủ, rất chột dạ.
Trầm mặc như vậy hồi lâu, nhưng người đối diện vẫn kiên nhẫn chờ.
Loan Xảo Khuynh cuối cùng cắn răng, có chút thỏa hiệp nói: “Cuối tuần này anh có rảnh không? Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Người đối diện im lặng, chợt cười lên…
“Được.”
“…”
Ở bên kia điện thoại Sở Hướng Bân vui vẻ đồng ý, làm Loan Xảo Khuynh có cảm giác dễ thoải mái lại khó chịu không thể giải thích.
Cô do dự hỏi: “Vậy anh lúc nào rảnh?”
“Tôi bây giờ ở nhà nhàn rỗi, thời gian lúc nào xem Loan trưởng phòng sắp xếp.”
“Còn địa điểm?”
“Cũng tùy cô.”
“…” Loan Xảo Khuynh hơi nheo mắt, “Đây chính là anh nói, đừng hối hận.”
“Ừ.” Sở Hướng Bân nở nụ cười, “Tôi nói, tôi rất chờ mong Loan trưởng phòng làm sao để tôi hối hận.”
Loan Xảo Khuynh: “…”
Loan Xảo Khuynh: “Gửi cho tôi địa chỉ nhà anh, sáu giờ tối thứ bảy anh ở dưới lầu đợi tôi lái xe đến đón anh.”
Loan Xảo Khuynh nói một hơi không dừng lại, nói xong ngay lập tức cúp điện thoại. Khi dòng chữ kết thúc cuộc gọi vụt qua, trên màn hình đen phản chiếu ra vẻ mặt tràn đầy sát khí của cô…
“Tính tình cẩu nam nhân này như vậy có thể thích tôi sao? Tôi thấy anh ta là kẻ thù truyền kiếp của tôi cho nên muốn chọc tôi tức chết!”
“…”
Điện thoại di động vô tội giữ yên lặng.
Oán giận vẫn oán giận, lúc 5 giờ 50 phút tối thứ bảy, Loan Xảo Khuynh vẫn dựa theo địa chỉ Sở Hướng Bân gửi, cô phóng xe vượt đèn đỏ lái đến dưới lầu tiểu khu Sở Hướng Bân sống.
Làm Loan Xảo Khuynh bất ngờ là, Sở Hướng Bân đã đứng dưới lầu không biết bao lâu, hiển nhiên là tới sớm hơn so với cô.
Loan Xảo Khuynh dừng xe trước mặt hắn, cửa xe tự động mở ra, Sở Hướng bân đỡ cửa xe, hơi nhíu mày cúi người: “Tôi ngồi ghế phụ?”
Loan Xảo Khuynh nhìn hắn: “Xe thể thao có hai chỗ ngồi, không ngồi ghế phụ anh định ngồi chỗ nào? Nóc xe hay là gầm xe?”
… Loan Xảo Khuynh nói ra lời giống y hệt trên đường đi đến sân bay nước E, thấy Sở Hướng Bân trầm mặc, cô nhất thời cảm thấy sảng khoái.
Loan Xảo Khuynh chậm nửa nhịp nhớ tới, hôm nay cô đến đây tìm người bị bản thân oan uổng và trách móc nhận lỗi.
Loan Xảo Khuynh: “…”
Xong, dỗi người này dỗi thuận miệng làm sao bây giờ?
Nhưng ngoài dự liệu của Loan Xảo Khuynh, Sở Hướng Bân trầm mặc hai giây sau đó nở nụ cười, không phải loại mang theo tức giận hoặc kiên cường chống đỡ kia… nhìn ra hắn cười vui vẻ xuất phát từ nội tâm.
Sở Hướng Bân trực tiếp cúi người ngồi vào bên trong ghế phụ: “Cảm ơn Loan trưởng phòng đặc biệt đến đón.”
Vừa tự kiểm điểm xong chính mình lại thở phào nhẹ nhõm, Loan Xảo Khuynh có chút không được tự nhiên nhìn sang một bên: “Ho, cái gì? Không, không cần khách khí. Anh thắt dây an toàn, chúng ta xuất phát đi.”
“Được.”
“…”
Trên đường, Sở Hướng Bân im lặng không nói chuyện, chỉ nhìn ra cửa sổ hoặc nhìn thẳng về phía trước.
Loan Xảo Khuynh vụng trộm nhìn hắn mấy lần, người nọ không biết đã phát hiện hay là giả bộ không nhìn thấy, từ đầu đến cuối không nói gì… Nếu như trước đây ở cùng một không gian kín với cô, hắn sợ là đã cùng cô công kích lẫn nhau rồi?”
Hiện tại nói ra mục đích, dứt khoát không dằn vặt cô?
Nghĩ như vậy, Loan Xảo Khuynh cảm thấy Sở Hướng Bân nhìn rất tốt, mặt mũi dung mạo đều dịu dàng, hợp mắt rất nhiều.
Đặc biệt hôm nay không cần đi công ty loại trường hợp chính thức kia, người nọ chỉ mặc một bộ âu phục nhàn nhã, tóc xõa xuống trán, vẻ mặt lười biếng, càng có thêm mấy phần bại hoại văn nhã.
Nếu như giống lần đi công tác nước E ở trong quán ăn đêm kia cởi hai cúc áo sơ mi, có lẽ có thể càng…
Hình ảnh ngày đó trong khách sạn suýt nữa hôn nhau đột nhiên vụt qua đầu, Loan Xảo Khuynh bị suy nghĩ linh tinh của mình dọa sợ hết hồn.
Ngay cả cơ thể đều run lên.
Tim Loan Xảo Khuynh đập nhanh suýt nữa từ trong lồng ngực nhảy ra… cũng không biết là bị xe dọa sợ hay chính mình chột dạ.
Sau khi thân xe ổn định lại, bên trong xe yên tĩnh lạ thường vài giây. Sau đó Loan Xảo Khuynh nghe thấy bên ghế phụ, người đàn ông đặt khuỷu tay lên của xe sau đó chống cằm cười nhẹ một tiếng.
Trên mặt Loan Xảo Khuynh nóng lên không thể giải thích được: “Anh… Anh cười cái gì?”
Sở Hướng bân hạ tay đang chống xuống, quay đầu lại cười với Loan Xảo Khuynh: “Tôi cũng không để ý cô nhìn chằm chằm tôi… đến chỗ cần đến cô có thể nhìn tùy ý. Nhưng bây giờ dù sao vẫn đang trên đường, an toàn của chúng ta vẫn là số một đúng không, Loan trưởng phòng?”
Loan Xảo Khuynh: “…”
Dịu dàng? Hợp mắt?
Cái mông! Tất cả đều do ánh mắt cô không tốt, ảo giác xuất hiện ảo giác!
Xe thể thao màu đỏ chói mắt chạy một đường băng băng, nửa giờ sau đã đến chỗ cần đến.
Trời sắp tối, bọn họ xuống xe khoảng chừng sáu rưỡi, nhưng trời đã gần tối rồi. Xe thể thao đậu ở bãi đậu xe ngoài trời, bên cạnh là một ít xe van chở hàng hoặc là xe ô tô gia đình giá rẻ. Loan Xảo Khuynh nhẹ nhàng chạy ở trung tâm có vẻ đặc biệt chói mắt.
Nghĩ đến con đường xi măng xóc này khi tiến vào… Sở Hướng Bân xuống xe nhìn một vòng, cảm thấy Loan xảo Khuynh dẫn mình đến chợ bán thức ăn hoặc là loại hình ăn vặt đường phố.
Sở Hướng Bân đỡ nóc xe nhìn sang đối diện: “Loan trưởng phòng chẳng lẽ định dẫn tôi đi mua thức ăn, sau đó tự mình xuống bếp?”
Loan Xảo Khuynh lườm hắn một cái: “Dẹp cái mộng đẹp của anh đi.”
“Vậy đây là muốn đi đâu?”
Loan Xảo Khuynh tạm ngừng, hơi bĩu môi: “Tóm lại là những nơi không cần phải chú ý đến trang phục như tiệm cơm hay quán cà phê Tây.” Nói xong, cô vòng qua thân xe, đi tới một mét trước mặt Sở Hướng Bân, “Làm sao? Sợ tôi bán anh?”
Sở Hướng Bân cười: “Cô không làm được chuyện có tiền đồ như vậy, tôi sợ cô bán chính mình.”
Loan Xảo Khuynh: “…”
Chỉ bằng cái miệng của cẩu nam nhân này, cô là đại la thần tiên có thể đoán được hắn thích chính mình sao?
Loan Xảo Khuynh hổn hển quay đầu rời đi.
Sở Hướng Bân cúi đầu cười, nhấc chân đuổi theo.
Ước chừng đi bộ mười mấy phút, xuyên qua dải chợ nhỏ này, Loan Xảo Khuynh đưa Sở Hướng Bân đến trước một cửa tiệm.
Cửa hàng đại khái khá đơn sơ… hơn nữa còn là tiệm đồ nướng.
Sở Hướng Bân tuy rằng không đoán trước được, nhưng cũng không ngoài ý muốn, chẳng qua là cảm thấy có chút buồn cười… Mặc dù qua nhiều năm như vậy, tính nết này trong xương Loan Xảo Khuynh một chút cũng không có thay đổi.
Loan Xảo Khuynh đứng trước cửa tiệm, quay đầu nhìn Sở Hướng Bân: “Sở trưởng phòng nói tùy ý tôi chọn địa điểm, hiện tại sẽ không hối hận chứ?”
“Đương nhiên sẽ không.” Sở Hướng Bân hoàn hồn, cười đi lên phía trước, “Tôi cảm thấy nơi này rất thích hợp.”
Loan Xảo Khuynh nhìn hắn: “Thích hợp cái gì?”
Khéo miệng Sở Hướng Bân giật giật: “Tâm sự.”
“?” Không đợi Loan Xảo khuynh nói cái gì, người nọ đã trực tiếp tiến vào cửa hàng.
Tuy hôm nay Sở Hướng Bân mặc âu phục nhàn nhã, cũng không tính là hết sức trang trọng. Nhưng có lẽ nhiều năm như vậy dưỡng thành khí chất kẻ bề trên, từ khi hắn bắt đầu đi vào tiệm đồ nướng, thỉnh thoảng có ánh mắt kinh ngạc và đánh giá của khách nhân nhìn về phía hắn.
Tình huống như vậy vẫn duy trì đến lúc hắn và Loan Xảo Khuynh tìm thấy bàn trống trong cửa hàng ngồi xuống.
Người đến giao món trong tiệm đồ nướng là một cô gái nhỏ, ánh mắt nhìn về phía Sở Hướng Bân tràn đầy kiềm chế và ngượng ngùng.
Loan Xảo Khuynh chú ý tới sau đó vụng trộm bĩu môi.
Chờ khi cô gái nhỏ vừa hưng phấn lại căng thẳng giới thiệu xong cho bọn họ chiêu bài nướng BBQ của cửa hàng, sau đó lưu luyến không rời đi. Loan Xảo Khuynh tâm trạng chán nản chống cằm, khóe mắt lười biếng nhìn người đàn ông đối diện mình.
“Sở trưởng phòng đúng là Sở trưởng phòng, đi tới nơi nào đều không thể giấu được sức hấp dẫn a?”
Sở Hướng Bân nhìn thực đơn, không ngẩng đầu: “Chuyện này cô cũng trách tôi?”
“…” Trong lòng Loan Xảo Khuynh cảm thấy trống rỗng, lần nữa nhớ tới mục đích quan trọng nhất của mình, tự giác thu lại gai con nhím.
Thấy phía đối diện “Nghe lời” yên tĩnh lại, Sở Hướng bân có chút bất ngờ, hắn nâng mắt nhìn Loan Xảo Khuynh: “Ngày hôm nay không phải cô tìm tôi ra nói chuyện sao? Nói chuyện gì?”
Loan Xảo Khuynh ánh mắt trốn tránh, mơ hồ nói: “Trước tiên chọn món đi, ăn xong lại nói.”
“Ừ.”
Sở Hướng Bân đáp.
Vài phút sau, Sở Hướng Bân đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ cửa hàng. Chờ nhân viên phục vụ đi rồi, hắn thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm rơi xuống trên người Loan Xảo Khuynh đang liều mạng chột dạ.
Nhìn vài giây, Sở Hướng Bân bật cười.
“Nếu Loan trưởng phòng muốn say mới mở miệng, vậy hay là chờ bia của chúng ta đưa ra… rót nước sôi để nguội không có hiệu quả.”
“…” Loan Xảo Khuynh thả cốc xuống, bất mãn lại ai oán ngẩng đầu nhìn hắn.
Sở Hướng Bân: “Món ăn cũng đã chọn xong, hiện tại có thể nói chuyện. Loan trưởng phòng muốn hỏi cái gì, nói thẳng đi.”
Loan Xảo Khuynh nhìn cốc nước trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn chậm rì rì mở miệng: “Tôi nghe… trong công ty có người nói, anh đi đến Cần Duệ chỉ là giả… giả bộ quy hàng.”
Nói xong câu này, Loan Xảo Khuynh cẩn thận ngẩng đầu nhìn Sở Hương Bân một chút…người nọ vẻ mặt như thường, một chút sơ hở cũng không thấy.
Loan Xảo khuynh cắn răng, nói thẳng: “Tôi chỉ muốn biết, tôi có phải hay không thật sự oan uổng anh?”
Sở Hướng Bân hơi nhíu mày: “Loan trưởng phòng chỉ muốn biết chuyện này?”
Loan Xảo Khuynh: “Hiện tại tôi muốn biết chuyện này nhất.”
“Được rồi.” Sở Hướng Bân gật đầu, “Quá trình khá là phức tạp, nhưng chuyện tôi mang khoản sản phẩm kia đến Cần Duệ, Tần Lâu đã sớm biết.”
“…” Loan Xảo Khuynh cứng đờ.
Qua hồi lâu, cô có chút ảo não chịu tội mười phần nhíu mày: “Vậy tại sao mọi người không sớm nói với tôi? Dù chỉ là ám chỉ một chút… Lúc đó tôi không nổi giận với anh lớn như vậy…”
Sở Hướng Bân cười: “Nguyên nhân quan trọng nhất hẳn là phương diện diễn trò này Loan trưởng phòng không có thiên phú, hơn nữa lúc trước Tống Thư lựa chọn che giấu cô như thế, dưới tình huống cô không biết rất nhiều biểu hiện của cô có thể ‘mê hoặc’ kẻ địch.”
“…”
Loan Xảo Khuynh nhất thời nghẹn lời.
Một lúc lâu sau, khi nhân viên cửa hàng đem món thứ nhất nướng BBQ đưa ra sau đó rời đi, Loan Xảo Khuynh cuối cùng kìm nén nói ra câu kia của mình,
“Thật… Thật… Thật xin lỗi.”
Không biết bởi vì kìm nén hay là bởi vì tự trách quá lớn mà vừa mới dứt lời, thu liễm nhe nanh múa vuốt và phô trương thanh thế, khó thấy Loan Xảo Khuynh giống cô gái nhỏ bình thường, khuôn mặt đỏ rực.
Sở Hướng Bân sửng sốt vài giây, sau đó nở nụ cười: “Xin lỗi thì xin lỗi, cô đỏ mặt cái gì?”
“… Anh mới đỏ mặt.” Loan Xảo Khuynh bất mãn thấp giong lẩm bẩm.
“Nếu như cô không đỏ mặt, ngẩng đầu lên tôi nhìn xem?”
“… Tôi sẽ không.” Lần này đầu bị vùi xuống thấp hơn.
Sở Hướng Bân dừng như bị dáng dấp này của Loan Xảo Khuynh chọc cho không ngừng cười.
Vốn dĩ hắn muốn cô nhảy vào cái hố ở trước mặt, nhưng nhìn khuôn mặt đỏ như tự bốc cháy của Loan Xảo Khuynh, Sở Hướng Bân thực sự có chút không đành lòng bắt nạt, cũng không buộc cô nhảy vào hố.
Đúng lúc nướng BBQ và bia liên tiếp được đưa ra, Sở Hướng Bân bồi cô một hồi “Rượu” tiêu tan thù hằn, tránh cho cô sau này nhìn thấy hắn đều không dám ngẩng đầu.
Kết quả cả đêm không kết thúc, Loan Xảo Khuynh đã làm mình say trước, hơn nữa chủ động, lanh lẹ mà hướng về phía cái hố nhảy xuống.
Khi đó Sở Hướng Bân vừa nói chuyện điện thoại xong trở về… xác định mình và Loan Xảo Khuynh đều uống rượu, hắn nhắn tin cho trợ lý lại xe tới đón bọn họ. Đối phương nhìn thấy, lập tức gọi điện thoại tới, xác định địa chỉ tiệm đồ nướng với hắn.
Khi Sở Hướng Bân kết thúc trò chuyện quay lại cạnh bàn, phát hiện cô gái nhỏ ngồi đối diện chính mình từ lúc nào nằm sấp trên bàn.
Hơn nữa trong tay cô, còn nhiều thêm vài lon bia rỗng và một bình rượu trắng đã bật nắp.
Sở Hướng Bân: “…”
Sở Hướng Bân vội vã đi tới: “Loan trưởng phòng?”
“…” Cô gái nhỏ nằm trên bàn không nhúc nhích.
Sở Hướng Bân thu lại nụ cười, có chút hoảng: “Loan Xảo Khuynh?”
“…” Vẫn còn chưa động.
Sở Hướng Bân suy nghĩ một lúc, thăm dò mở miệng: “Chị Xảo Xảo?”
“…!” Cô gái nhỏ vèo một cái ngồi thẳng dậy, hai mắt mông lung mờ mịt nhưng vẻ mặt căng ra nghiêm túc: “Ai gọi tôi?”
Sở Hướng Bân có chút dở khóc dở cười: “Xe rất nhanh sẽ đến, chúng ta đến bãi đậu xe chờ. Sau đó tôi đưa cô về nhà.”
“Về nhà? Không, không về nhà.” Loan Xảo Khuynh nhăn mặt, lẩm bẩm rồi nằm xuống, “Về nhà cũng không ai chơi với tôi, quạnh quẽ, mới không cần về nhà.”
Sở Hướng Bân hơi run.
Sau vài giây, hắn buông mắt xuống: “Sao không có ai ở cùng cô? Không phải cô ném người đi rồi sao?”
“…”
Loan Xảo Khuynh đã suy bất tỉnh nhân sự dĩ nhiên không có cách nào đáp lại hắn.
Mắt thấy cô gái nhỏ lại muốn nằm sấp trên bàn, Sở Hướng Bân chỉ có thể nâng người bên cạnh dậy, sau khi trả tiền, hắn đưa người ra khỏi tiệm đồ nướng.
Hiếm thấy trên đường đi đến bãi đậu xe, cô gái nhỏ yên tĩnh lại ngoan ngoãn theo sát hắn, một câu cũng không nói, so với lúc tỉnh táo ngoan biết bao nhiêu.
Sở Hướng Bân nhịn không được cảm khái: Có người uống say rượu điên cuồng, có lẽ là hắn quá điên, vì thế uống say lại yên tĩnh.”
Có điều vẫn là người say rượu, hành động khó tránh không linh hoạt như khi tỉnh táo, sau khi từ tiệm đồ nướng đi ra, đi ngang qua chợ rồi đến bãi đậu xe, Sở Hướng Bân đi mấy vòng phát hiện cô gái nhỏ bên cạnh muốn đi sang hướng khác… Hao tốn công phu một phen, hắn một lần nữa kéo cô gái nhỏ xiêu vẹo một lần nữa dắt phía sau.
Đến nửa hành trình sau, Sở Hướng Bân uống say không nói lời nào nhưng hết cách có thể giúp Loan Xảo Khuynh chạy loạn phía sau. Chỉ có thể kéo người vào trong lồng ngực, nửa kéo nửa ôm đi về phía bãi đậu xe.
Chờ lúc hắn tới bãi đậu xe, trợ lý lái xe tới đón bọn họ xem ra đã đến được một lúc.
“Sở trưởng, vị này là…” Trợ lý Sở Hướng Bân kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ được Sở Hướng bân ôm trong ngực, nhìn một lúc lâu mới kinh ngạc hỏi: “Đây là Loan trưởng phòng bộ phận Nhân Sự?”
“Ừ.” Sở Hướng Bân tùy ý đáp, “Tôi cùng cô ấy đi ăn cơm, uống một chút rượu, hôm nay cực khổ cho cậu rồi.”
“… Không cực khổ không cực khổ, đậy là chuyện tôi phải làm.” Trợ lý sững sờ vài giây mới lấy lại tinh thần, vội vàng xoay người kéo cửa xe sau cho hai người.
Vẻ mặt trợ lý một lời khó nói hết ngồi vào ghế lái, khởi động xe ra khỏi bãi đậu xe.
Sau khi xuất phát, hắn ta liếc nhìn gương chiếu hậu: “Sở trưởng, tôi đưa hai người đi nơi nào thuận tiện hơn?”
Sở Hướng Bân suy nghĩ một chút: “Cậu biết Loan trưởng phòng ở nơi nào không?”
“Không biết…”
“Vậy đưa chúng tôi về nhà tôi đi.”
Trợ lý: “…”
Sau một lúc lâu, nhìn người kia dựa trên bả vai Sở trưởng phòng qua gương chiếu hậu, cô gái nhỏ đang ngủ say, trợ lý khó khăn gật đầu.
“Dạ.”