Hôm nay Đường Duy ở phòng khám ngoại trú nên tan sở đúng giờ.
Trước khi về, anh gửi một tin nhắn cho Kỷ Viêm nhưng hắn không hồi âm.
Anh không chắc hôm nay Kỷ Viêm có về không.
Dạo một vòng ở chợ đầu mối, sau rốt anh vẫn mua đủ nguyên liệu cho hai người.
Đường Duy nấu xong bữa cơm, song Kỷ Viêm vẫn không trả lời tin nhắn.
Anh đợi thêm một chốc rồi ăn trước.
Dọn dẹp nhà cửa, rửa xong chén đũa thì bầu trời bên ngoài đã tối sầm.
Nhưng, Kỷ Viêm vẫn chưa trả lời.
Anh mở danh bạ tìm số điện thoại Kỷ Viêm, lần lữa mãi không gọi.
Anh mang máy tính ra ngoài phòng khách, ngẩn người nhìn màn hình cả hồi lâu.
Ánh chiều tà và màn đêm buông xuống luôn khiến người ta mất cảnh giác.
Sau khi chuyến du ngoạn vào cõi mộng mơ của Đường Duy kết thúc, ngàn ngọn đèn bên ngoài đã sáng lên.
Căn phòng tối om, ánh đèn vàng nhạt ở toà nhà đối diện truyền chút ấm áp vào phòng bếp của Đường Duy.
Anh chưa từng yêu.
Anh không biết những đôi tình nhân khác ở bên nhau có phải như vậy không.
Một thoáng cô đơn đột ngột bao trùm Đường Duy.
Anh đứng dậy bật đèn phía trên đảo bếp, tiếp tục viết luận án.
Đến khi chuẩn bị nghỉ ngơi thì anh quay số Kỷ Viêm thêm lần nữa, nhưng vẫn không ai trả lời.
Đường Duy ngủ chập chờn không sâu giấc, tựa hồ còn có tiếng gõ cửa vang lên khe khẽ.
Anh mở mắt, xác định có người gõ cửa mới ra khỏi phòng ngủ.
Kỷ Viêm ở bên ngoài.
Quần áo đôi phần nhăn nhúm, trên người hắn còn nồng nặc mùi rượu.
"Bác sĩ Đường, vậy mà em không biết mật khẩu nhà anh." Hắn ấm ức.
Đường Duy chẳng dư hơi so đo với con ma men, anh đưa tay ra muốn kéo hắn vào.
Vốn dĩ cho rằng người say thì trọng tâm không ổn định, Đường Duy không dùng nhiều sức.
Kết quả là ma men Kỷ Viêm đứng chình ình một cục trước cửa.
"Bác sĩ Đường, vậy mà em không biết mật khẩu nhà anh." Ấy thế mà hắn giở chứng ngay cửa nhà.
Đường Duy bật cười.
Anh nói một dãy số, bấy giờ Kỷ Viêm mới cười híp mắt bước vào trong.
Đường Duy vừa xoay người đã bị con ma men nào đó đè lên cánh cửa.
Hắn tra tấn anh bằng nụ hôn mãnh liệt như vũ bão, giam anh chặt cứng trong vòng tay rộng đầy tính nguy hiểm.
Đôi tay hắn hãy còn len lỏi vào trong áo, xoa lấy xoá để eo anh.
Hắn tham lam cướp lấy từng tấc hơi thở của anh.
Để rồi chiếc hôn sặc mùi rượu kết thúc, anh ngả vào vai hắn thở hổn hển.
Anh bắt lấy cái tay đang càn quét cơ thể mình, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt hắn đỏ lên vì men rượu, khoé mắt ngậm tình tăng thêm đôi phần sắc dục.
"Bác sĩ Đường ơi, em muốn anh." Hắn nói, giọng điệu đáng thương đến chảy nước.
"Tắm đi em." Đường Duy không muốn dây dưa với con sâu rượu.
Kỷ Viêm nheo đôi mắt đào hoa: "Tắm chung hả?"
"Anh tắm rồi.
Em tự tắm một mình đi."
Kỷ Viêm dụi mặt vào vai Đường Duy, ghé sát bên tai anh: "Bác sĩ Đường, tối qua anh không thoải mái sao?"
"..."
"Bác sĩ Đường, anh chê kỹ thuật em kém sao?" Hắn lại hỏi.
Đôi gò má của Đường Duy nóng bừng, toan đẩy Kỷ Viêm ra.
Nhưng say thì say chứ Kỷ Viêm vẫn còn khoẻ chán, hắn dùng một tay ôm trọn lấy eo anh: "Vậy thì hôm nay em nhẹ nhàng hơn, nhé?" Âm cuối khẽ cao lên, hơi nóng truyền vào tai Đường Duy cộng hưởng với mùi hương quyến rũ chết người của hắn.
Đường Duy ngẩn ra.
Kỷ Viêm cũng không màng anh có đồng ý hay chăng.
Hắn khẽ cúi người xuống, bàn tay rộng đặt lên mông Đường Duy, bế bổng anh lên.
"Kỷ Viêm, bỏ anh xuống!" Đường Duy chừng này tuổi mà chưa bao giờ bị ai bế thế này đâu.
Nhưng Kỷ Viêm đã say rồi, anh chợt nghĩ đến cân nặng của mình bèn không dám giãy giụa nữa.
Kỷ Viêm vừa bế Đường Duy vừa nói: "Bác sĩ Đường tin em đi mà.
Hôm nay em làm anh thoải mái cho coi."
Vào phòng tắm, Đường Duy vừa muốn trốn đã bị Kỷ Viêm giữ chặt eo.
Nước nóng xả xuống từ vòi hoa sen làm ướt quần áo hai người.
Mây mưa kết thúc thì đêm đã về khuya.
Đường Duy chẳng thấy thoải mái như hắn nói, chỉ thấy toàn thân đau nhức chết bỏ.
Kỷ Viêm đã uống rượu thì chẳng khác nào là thằng chó con.
Dường như hắn cũng biết mình quá đáng, thành thử muốn xoa eo giúp Đường Duy.
Chỉ là anh vừa cảm thấy có một đôi tay nóng bỏng dán vào eo mình đã nghiêng người sang một bên theo phản xạ.
Kỷ Viêm xụi lơ tức thì, cười nói: "Bác sĩ Đường à, anh nghĩ gì đó.
Em muốn xoa eo cho anh thôi."
"Không cần."
Hôm nay Bác sĩ Đường bị hành hạ một cách tàn nhẫn, Kỷ Viêm cũng không dám ghẹo anh nữa.
Hắn lấy tay về, Đường Duy mới nằm trở lại.
"Ngày mai Bác sĩ Đường mấy giờ dậy?" Kỷ Viêm làm xong lại thấy đau lòng, ngày mai Bác sĩ Đường của hắn còn phải đi làm.
"Ngày mai anh nghỉ." Giọng Đường Duy khàn khàn.
Kỷ Viêm vén chăn, rót ly nước đưa cho Đường Duy: "Bác sĩ Đường, uống miếng nước đi.
Giọng anh khàn quá, mai mốt anh kêu nhỏ chút."
Đường Duy vừa nhấp ngụm nước, nghe tới đây thì chẳng biết có nên nuốt xuống không.
Kỷ Viêm nhìn hai má Đường Duy phồng phồng, đôi mắt còn thoáng qua nét sững sờ bèn ôm bụng cười phá lên.
Anh nhắm mắt, cố nuốt xuống ngụm nước kia nhưng thề sống thế chết không uống thêm ngụm thứ hai.
Kỷ Viêm hãy còn cười.
Đường Duy tức quá bèn đá hắn một phát dưới chăn bông.
"Bác sĩ Đường, hai mình còn chưa..." Kỷ Viêm vừa nói vừa mở điện thoại, trông thấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Đường Duy.
"Bác sĩ Đường gọi em."
"Ừm.
Anh không chắc em có muốn anh đợi không." Đường Duy ho nhẹ một tiếng, nói điều này trước mặt Kỷ Viêm làm anh thoáng ngượng ngùng.
"Xin lỗi, em sai rồi." Kỷ Viêm cúi đầu hôn Đường Duy.
"Em ở nhà.
Mọi người chuốc dữ quá, điện thoại em bỏ trong áo khoác nên không nghe thấy."
"Nhưng tại anh hết!" Kỷ Viêm nhướng mày.
Đường Duy nghiêng đầu nhìn Kỷ Viêm, anh chuốc rượu em hồi nào?
"Canh xương hầm, em mang cho anh." Kỷ Viêm tặc lưỡi.
"Giang Nhạn Tuyết và mẹ hợp sức chỉnh em.
Còn cái ông cuồng vợ Kỷ Lê Chu cũng hùa theo chuốc rượu."
Kỷ Viêm nheo mắt, thấp giọng: "Kỷ Lê Chu, anh coi chừng tôi."
Đường Duy phát hiện mỗi khi Kỷ Viêm đối mặt với người nhà, vô hình trung đều toát lên một chút tính cách trẻ con.
Anh hai của hắn cũng vậy.
Đường Duy biết Kỷ Lê Chu đã nhiều năm, chưa bao giờ nghĩ người này còn có thể hùa với mọi người chơi xấu em trai mình.
Gia đình của Kỷ Viêm hẳn là hạnh phúc và êm ấm lắm.
Một giây trước còn hăm he đe doạ, một giây sau đã thoát vai đổi cảnh.
Kỷ Viêm dụi đầu vào ngực Đường Duy: "Bác sĩ Đường, cả nhà hùa nhau ăn hiếp em.
Em vẫn còn đau đầu nè."
Đường Duy không thấy Kỷ Viêm khó chịu ở đâu cả, dù là lúc nãy trên giường hay trong phòng tắm...!Nhưng anh không vạch trần hắn, kẻo người này lại thốt lên mấy câu thiếu đứng đắn.
Anh cúi đầu, xoa nhẹ hai bên thái dương giúp Kỷ Viêm.
Kỷ Viêm khi nhắm mắt và khi mở mắt là hai người hoàn toàn khác