Trong kinh doanh, so tiền so quyền cũng không bằng so kiên nhẫn.
Và rõ ràng là, Kỷ Viêm có thừa kiên nhẫn với họ.
Vương Kiếm không ngừng nhử mồi, nhưng Kỷ Viêm không đáp trả.
Đến khi có một nhà đầu tư đến, nói: "Giám đốc Kỷ.
Trong nhà có việc, lần sau tôi mời mọi người bù nhé."
Kỷ Viêm nâng ly rượu lên: "Không sao đâu, Giám đốc Mã."
Nhà đầu tư uống cạn ly rượu này: "Lần sau Tân Ngu có hạng mục mới, Giám đốc Kỷ đừng quên tôi."
"Đương nhiên rồi, anh về trước đi." Kỷ Viêm thấy không có người đi theo bèn hỏi.
"Hay để tôi nói trợ lý đưa anh về?"
"Không cần, tài xế ở ngoài chờ." Nhà đầu tư xua tay.
Ngoại trừ Kỷ Viêm và Vương Kiếm, những người còn lại hoặc là đến tiếp khách, hoặc là đến giao lưu.
Nói chung trong dịp này, chỉ cần một người về sớm thì chương trình đã tới hồi kết.
Vương Kiếm nhìn từng người bỏ về, bèn bắt chuyện: "Cái ông Mã Trung Lâm này, đến chưa bao lâu đã chuồn về."
Kỷ Viêm cười, nhìn về phía cửa: "Nghe nói con của Giám đốc Mã còn nhỏ, chắc có việc mới về trước."
Vương Kiếm vuốt cằm: "Hừm.
Dạo này Mã Trung Lâm đang tìm hạng mục mới.
Lần trước đầu tư phim, bay một đống."
Dù nhà đầu tư lấy tiền làm việc và hai bên tin tưởng lẫn nhau, nhưng nếu tiền mất tật mang thì người sau màn bỏ tiền chắc chắn không vui.
Không ai trong giới tài chính hễ đầu tư thì sinh lời, cũng không có bất kỳ hạng mục nào luôn mang đến lợi nhuận.
Hơn nữa, một bộ phim thì lỗ bao nhiêu chứ? Vương Kiếm không đơn thuần chỉ độc mồm độc miệng, mà trọng điểm ở đây là bộ phim chứ không phải đầu tư thất bại.
Nhử mồi phải có giới hạn, Kỷ Viêm giỏi nhất là nó.
Hắn đi theo kịch bản như gã muốn: "Thời buổi giờ, kiếm ăn trong giới giải trí khó lắm."
Vương Kiếm biết, Kỷ Viêm muốn nói về bộ phim kia lần nữa.
Gã thoáng thở phào, dẫu sao không ai muốn mích lòng nhà họ Kỷ.
Gã không thể được voi đòi tiên, được tiên còn đòi nữa.
Nhưng Vương Kiếm chưa vui bao lâu, Kỷ Viêm đã đổi hướng gió.
"Nhắc đến đầu tư, dạo này em mới nghe một tin mới." Kỷ Viêm nheo đôi mắt đào hoa, lắc nhẹ cho rượu vang sóng sánh đến thành ly.
"Gì vậy?" Vương Kiếm tự hỏi, tự dưng Kỷ Viêm nhắc đầu tư làm gì.
Giữa hai người họ hiện không liên quan đến bất kỳ hạng mục đầu tư nào cả?
"Anh Vương từng nghe đến công ty Lạc Hiện chưa? Em nghe nói gần đây nó muốn được niêm yết trên thị trường cổ phiếu A lắm." Kỷ Viêm nói, giọng tỉnh khô.
[1] Cổ phiếu A: Có tên chính thức là cổ phiếu phổ thông nhân dân tệ, do công ty đã đăng ký tại Trung Quốc phát hành tại lãnh thổ.
Vương Kiếm giật thót tim: "Có nghe."
"Em nghe đồn..." Kỷ Viêm ngâm nga, như thể nghĩ tới điều gì buồn cười.
"Tất cả cổ phần của giám đốc đều là được uỷ thác."
[2] Được uỷ thác: Từ gốc là "代持", đây là một từ nhằm chỉ hành vi uỷ thác cổ phiếu/ trái phiếu cho một cá nhân/ tổ chức, nói chung người được uỷ thác thay mặt cho người nắm giữ cổ phiếu/ trái phiếu (người uỷ thác không trực tiếp nắm giữ).
Đây là một phương thức khá dễ lách luật trên toàn thế giới, ở Việt Nam mình hình như có mấy bài báo liên quan đến (tiếc là mình chả hiểu gì về nó).
Theo Baidu, hình thức này có thể lách luật như uỷ thác cho cá nhân/ tổ chức nước ngoài để nhận chính sách ưu đãi đầu tư nước ngoài, hoặc trốn tránh các hạn chế về pháp lý, thậm chí có ưu đãi về Thuế.
Ủy thác đầu tư được Pháp luật công nhận, nhưng lách luật thì vi phạm rồi.
"Ừ, đâu có gì mới?" Vương Kiếm khó hiểu.
Uỷ thác cổ phiếu là một trong những vấn đề nhức nhối trên toàn thế giới.
Nhưng có cầu tất có cung, luôn có những người có vài cổ phần không thích hợp nắm trong tay.
Thế nên, họ cần uỷ thác chúng cho một bên khác.
"Đúng là không có gì mới, nhưng em nghe thấy tin thú vị." Kỷ Viêm nhìn Vương Kiếm, sau đó đưa mắt nhìn ly rượu vang trong tay.
"Anh Vương, anh đoán giám đốc Lạc Hiện nhận uỷ thác cổ phần của ai?"
"Em trai, sao anh biết được?" Vương Kiếm nhăn trán.
"Ồ?" Kỷ Viêm nhướng mày, nói bâng quơ.
"Anh Vương, khéo lắm kìa.
Em nghe đồn người sau màn cũng tên Vương Kiếm."
Vương Kiếm dằn ly rượu xuống bàn, tiếng va chạm lanh lảnh mà chói tai thình lình vang lên.
Mọi người ở đây đã thôi hát hò, thế mà không ai bị thu hút bởi động tĩnh này.
Hoặc có lẽ, họ vờ như không nghe thấy.
Vương Kiếm sầm nét mặt, giọng nói lạnh tanh: "Giám đốc Kỷ, ăn nói cẩn thận vào!"
Những người có địa vị cao ít khi nổi nóng, song hễ bộc phát lửa giận thì càng đáng sợ.
Gã tưởng rằng dù Kỷ Viêm là người nhà họ Kỷ nhưng bản chất vẫn là cậu sinh viên vừa tốt nghiệp, cơn thịnh nộ của gã đủ gây sốc hắn.
Gã muốn cho hắn biết, không phải việc gì cũng có thể thử.
Nhưng Kỷ Viêm chẳng ăn nhập với tưởng tượng của gã, ngay cả biểu cảm cũng không mảy may thay đổi.
"Anh Vương." Kỷ Viêm cười.
"Uống rượu thì đừng nổi nóng chứ."
"Em hả." Kỷ Viêm nhấp môi ly rượu.
"Nếu hôm nay em dám đặt vấn đề thì nhất định đã tra xong." Kỷ Viêm đặt ly rượu xuống.
"Từ đời ông nội của em, ai cũng thật thà cả.
Em không biết nói dối người khác."
Nực cười.
Ai chẳng biết Kỷ Lê Chu là con sói trên thương trường, thủ đoạn vừa tàn nhẫn vừa cứng rắn.
Còn Kỷ Viêm đang ngồi trước mặt gã lại hệt như hồ ly đang rảo bước bắt mồi.
Hắn dám mở miệng nói mình thật thà.
Tổ sư nhà nó! Nếu chẳng phải tình hình không cho phép, gã thật lòng muốn hất ly rượu vào mặt hắn.
Nhưng hôm nay Kỷ Viêm nhắc đến, đồng nghĩa không muốn làm khó gã.
Chứ nếu hắn muốn chơi thật thì chưa chắc bây giờ gã còn toàn vẹn ngồi đây.
Vương Kiếm nén giận, song khuôn mặt vẫn đen như đít nồi.
Gã mỉa mai: "Giám đốc Kỷ giỏi thật đấy."
"Bố mẹ thương yêu, anh hai cưng chiều mà ra thôi." Kỷ Viêm cười.
Vương Kiếm hừ mũi, uống cạn ly rượu.
"Anh Vương, vậy thì bộ phim của em..." Kỷ Viêm nhướng mi.
Đây là uy hiếp trắng trợn chứ còn mẹ gì nữa.
Vương Kiếm nheo mắt, cười khẩy: "Ai dám đụng đến cậu út chứ."
Kỷ Viêm chủ động chạm ly với Vương Kiếm, cười bảo: "Anh Vương, đừng nói vậy mà."
Hắn uống hết ly rượu, song Vương Kiếm chẳng hề rớ tới một giọt.
Tuy gã đấu không lại kho bạc họ Kỷ nhưng dầu gì ở địa vị cao đã lâu, Vương Kiếm chưa từng thấy thằng nào con nào giở thủ đoạn như thế khi nhờ vả người khác.
Kỷ Viêm nhìn gã bằng ánh mắt nheo nheo: "Anh Vương, hay thế này nhé —— Em nghe nói Lạc Hiện đang gọi vốn, nhưng mấy nhà đầu tư không có tầm nhìn.
Công ty ngon nghẻ thế này mà không ai hỗ trợ một tay, ngộ thật."
"Đúng là trên đời này ứ có chuyện gì cậu út không biết." Vương Kiếm chế nhạo.
Lạc Hiện là một công ty hoạt động trong lĩnh vực âm thanh.
Trong thời đại mà video ngắn ngày càng phổ biến thì video dài càng khó tồn tại, chứ chưa nói đến thị trường âm thanh.
Hơn nữa, lĩnh vực âm thanh luôn khó nhận quảng cáo.
Các nhà sản xuất nội dung cũng ăn nên làm ra,