✩ CHƯƠNG 05 ✩
Ngay sau giọng nói ồm ồm như lệnh vỡ là người đàn ông trông khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện trong tầm mắt Đường Duy.
Gã mặc quần đi biển và áo phông tay ngắn, những hình xăm chằng chịt phủ khắp cánh tay.
Khuôn mặt dữ tợn run lên vì tiếng gào của gã, suýt nữa đã khiến cô y tá khóc thét.
Đường Duy bình tĩnh bước lên che cô y tá ở phía sau, lễ phép chào hỏi: "Thưa anh, tôi rất lấy làm tiếc về bố anh.
Nhưng trước khi mổ, chúng tôi đã giải thích mọi rủi ro, người nhà cũng đã ký tên."
"*** cụ mày, ai mượn mày mổ? Bố tao không mổ thì sống rồi!" Gã đàn ông lại gào.
Cô y tá thấy gã cãi bướng bèn thò đầu ra, yếu ớt nói: "Rõ ràng người nhà chú đã ký tên mà."
Gã nghe thế thì càng tức hơn, giọng điệu bén nhọn: "Ai đồng ý? Mày thấy đàn bà nhà nào đứng ra làm chủ chưa? Đàn bà phụ nữ biết mẹ gì, bả ký tên thì làm sao tính?"
Cô y tá nghe gã buông lời sắc mỏng mà nóng hết cả ruột gan.
Là một người phụ nữ hiện đại, cô đứng bên cạnh Đường Duy nói lớn tiếng: "Đại Thanh đã diệt vong, bây giờ nam nữ bình đẳng.
Chữ ký của chị chú cũng có hiệu lực pháp lý."
Gã điên tiết, toan đi đường quyền thì một phụ nữ tóm lấy cánh tay gã.
Nếu chậm một giây, không khéo quả đấm nọ đã đáp lên gương mặt cô.
Nàng y tá mới rồi còn hùng hổ đã tái mét mặt mày, không ngờ đối phương dám ra tay đánh người nơi công cộng.
Đường Duy âm thầm kéo cô y tá ra phía sau, muốn nói lý lẽ với gã: "Thưa anh, bệnh viện đã trao đổi với chị gái anh mọi nguy hiểm và tình trạng bệnh nhân trước khi mổ.
Chúng tôi chỉ thực hiện ca mổ khi người nhà đã đồng ý."
Gã đẩy người phụ nữ đang kéo mình ra: "Tao đéo quan tâm.
Bố tao chết ở đây, bệnh viện phải chịu trách nhiệm."
Đường Duy thật tình chẳng biết phải nói lý với người lưu manh thế nào nữa.
Anh toan lên tiếng thì thấy Trưởng khoa vội vàng chạy tới.
Ông vừa đi vừa nói: "Thưa anh, vấn đề chịu trách nhiệm cũng không nên nói ở đây.
Đây là bệnh viện, đừng làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi.
Anh đến văn phòng tôi rồi nói tiếp."
[1] Nói lý với người lưu manh: Thật ra bản gốc là "秀才遇见兵" nằm trong câu "秀才遇见兵,有理说不清", tạm dịch là "Tú tài gặp phải binh, nói lý cũng vô dụng".
Đây là câu nói cũ của Trung Quốc, ý nói: Học giả không thể nói chuyện lý lẽ với người lính thô lỗ, lưu manh.
Gã hừ giọng: "Tới văn phòng thì nói được cái mẹ gì? Đừng tưởng tao ngu, mấy người tính một điều nhịn chín điều lành hả? Bố tao chết rồi.
Tao đéo cần biết bọn bây làm gì, tao muốn bọn bây đền tiền."
Đường Duy vỡ lẽ ý đồ của gã, hoá ra muốn ăn bánh nhân máu của bố mình.
Anh ít khi quan tâm đến những mặt trái trong gia đình bệnh nhân.
Mỗi người đến đây đều có một câu chuyện riêng, nếu bác sĩ nghe hết thì chẳng còn thời gian thăm khám.
Bên cạnh đó, số lần Đường Duy gặp phải những rắc rối về y tế là cực kỳ ít.
Đây là lần đầu tiên anh chứng kiến cảnh tượng nực cười như vậy.
Dù đã xem nhiều bài báo nhưng Bác sĩ Đường không nghĩ đến nguyên nhân này trước, anh hoàn toàn không ngờ người nhà nhắm vào vấn đề tiền bạc.
Nếu xuất phát từ đạo làm con nên cáu gắt vì cuộc phẫu thuật thất bại, anh còn có thể nhẫn nại thuyết phục đôi ba câu.
Nhưng loại người cặn bã như gã khiến Đường Duy khó chịu trong lòng, anh chẳng muốn phí lời và phí thời gian nữa.
Huống hồ anh ở đây cũng chỉ gia tăng cảm xúc tiêu cực của người nhà bệnh nhân.
Đúng lúc Trưởng khoa ra hiệu cho Đường Duy, anh bèn đưa cô y tá rời đi.
Trông thấy Đường Duy sắp bỏ đi, gã đàn ông sôi máu vung nắm đấm tới lưng anh.
Trước mặt Đường Duy là cầu thang thoát hiểm của bệnh viện, gã mà xông tới thì anh sẽ lập tức ngã xuống vì trọng tâm không ổn định.
Lăn xuống ở đây, hoặc là thương nặng, hoặc là tử vong.
Vào giây phút quan trọng khi mọi người đều cho rằng Đường Duy sẽ bị chấn thương vì cú ngã cầu thang, bỗng có luồng gió lạnh vút qua —— Đường Duy rơi vào cái ôm chặt cứng của hắn.
"Có sao không, Kỷ Viêm?"
Tiếng nói của Đường Duy kéo mọi người trở về thực tại.
Họ thấy một người đàn ông cao lớn đang bảo vệ Đường Duy trong lòng, ăn trọn vẹn cú đấm của gã kia.
Những ngày về sau, mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng này thì Đường Duy đều có thể nhớ rõ cảm giác của mình lúc đó.
Chiều hôm ấy, khi vừa cảm nhận được mối nguy hiểm và còn chưa kịp phản ứng, anh đã rơi vào vòng tay thiêu đốt của hắn.
Gã đàn ông chưng hửng, đến giờ mới nhận ra mình mạnh tay thế nào.
Phía trước Đường Duy là thang thoát hiểm, nếu không khéo thì tạo thành án mạng như chơi.
Kỷ Viêm than nhẹ một tiếng, không trả lời anh.
Hắn xoay người, đôi mắt đào hoa toát lên vẻ lạnh lẽo chưa từng có: "Mắc gì đánh người?"
Nghe tiếng nói trầm thấp ẩn chứa cơn phẫn nộ, gã đàn ông bất giác co rúm lại.
Nhưng khi thấy khuôn mặt non trẻ của Kỷ Viêm, gã lấy lại tự tin ngay tức khắc: "Tao đánh người thì sao? Bố tao do nó mổ chết đó! Tao đánh nó còn lời cho nó nữa kìa!" Gã bước lên, chỉ tay vào mặt Kỷ Viêm, "Tao nói cho bọn bây biết, tao đéo để yên vụ này đâu! Bố tao chết ở đây, bệnh viện phải đền tiền cho tao!"
"Muốn giữ ngón tay thì lấy về liền cho tôi!" Nét mặt Kỷ Viêm không hề hung hăng, song lời nói ra như thể muốn đóng băng người khác.
Gã đàn ông vội rút ngón tay về, vẫn la lối: "Bác sĩ chó đẻ, đền tiền đi!"
Kỷ Viêm cười: "Bố còn chưa hoả táng mà miệng đã tiền với tiền.
Đòi tiền đúng không? Muốn kê giá bố ông đúng không? Vậy có phải ông cũng nên kê giá cho mình luôn không?"
Gã sửng sốt, không hiểu Kỷ Viêm có ý gì.
Kỷ Viêm lao lên đấm một phát, mặt gã đàn ông lệch hẳn về bên trái.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, không ai nghĩ rằng Kỷ Viêm dám ra tay đánh trả.
Người phụ nữ bên cạnh chạy vội tới đỡ lấy gã.
Ngờ đâu gã hất tay bà ra, vừa ôm mặt vừa hét toáng lên, dường như muốn cho cả bệnh viện nghe thấy: "Ôi! Đau muốn chết, bà con nhìn kìa.
Bác sĩ mổ chết người, bây giờ còn đánh người nữa kìa!"
Cảnh tượng ngày càng hỗn loạn, Kỷ Viêm sẵng giọng: "Câm mồm! Tôi không phải bác sĩ.
Tôi cũng không có hiền cho ông muốn làm gì thì làm.
Ông tàn, tôi đền.
Nhưng ông còn hét một tiếng nữa thì hôm nay tôi cho ông nín luôn.
OK?"
Kỷ Viêm hễ lên tiếng là giễu cợt.
Hắn nhìn gã đàn ông nằm vạ dưới đất với con mắt trịch thượng: "Tiền chứ gì? Mười ông chết thì tôi đây cũng dư sức đền."
Câu này nghe chói tai vô cùng, nhưng nó cũng hữu hiệu vô cùng.
Có lẽ giọng điệu của Kỷ Viêm vừa lạnh lùng vừa đanh thép, gã đàn ông chợt rùng mình sợ hãi.
Trưởng khoa nhân cơ hội này đẩy nhẹ Đường Duy, ý bảo anh dẫn người đi.
Cậu bạn của Đường Duy thoạt nhìn không phải dân hiền lành.
Nhưng đây là bệnh viện, nếu tiếp tục làm ầm lên thì chỉ có hại cho họ.
Dường như lúc này Đường Duy mới hoàn hồn, anh kéo Kỷ Viêm bỏ đi.
Hai người không ai nói câu nào suốt chặng đường về văn phòng.
Ngực Đường Duy như bị ai đó chặn lại, không lên tới mà cũng chẳng xuống nổi.
Hành động của Kỷ Viêm dĩ nhiên quá nguy hiểm.
Trong trường hợp đó, nếu hắn không đứng vững thì cả hai đều có thể lăn