✩ CHƯƠNG 64 ✩
Lạc Tân và Kỷ Viêm là hai nhà thế giao*.
Cả hai lớn lên cùng nhau, trong đó còn có vài người bạn khác.
Và Kỷ Viêm luôn là "con sói đầu đàn".
Ban đầu, chỉ có Lạc Tân thân thiết với Kỷ Viêm.
Những người còn lại chẳng khác mấy với bạn bè bình thường.
Kỷ Viêm xem cậu là một người bạn, cũng như một người em trai.
[1] Thế giao: Nói hai gia đình thân thiết với nhau đã mấy đời.
Sau đó, cha của Lạc Tân phá sản do đầu tư quá đà và không thể chịu nổi sự đả kích nên đã tự tử bằng cách nhảy lầu, bỏ lại hai mẹ con Lạc Tân.
Đáng lẽ người chết thì hết nợ, song bọn cho vay nặng lãi không bao giờ làm theo quy luật.
Ngày nào cũng có người tới gõ cửa.
Bọn chúng đe doạ, lăng mạ và quấy rối tình dục bằng ngôn từ với hai mẹ con Lạc Tân.
Về sau, mẹ của Lạc Tân không thể chịu nổi cuộc sống như thế nên đã tự tử bằng cách cắt cổ tay.
Khi Lạc Tân phát hiện mẹ trong phòng tắm thì cậu đang ở cùng với Kỷ Viêm.
Trước khi chết, mẹ của Lạc Tân khẩn cầu Kỷ Viêm chăm sóc cậu.
Lúc ấy, Kỷ Viêm đã đồng ý.
Tận mắt chứng kiến mẹ ruột chết trong vũng máu, đây là một cú sốc quá lớn đối với Lạc Tân.
Cậu cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, và Kỷ Viêm đã trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của cậu.
Trong giai đoạn mới đầu, hầu như Kỷ Viêm ở bên cạnh cậu mỗi ngày.
Hắn đáp ứng mọi yêu cầu, điều này làm giảm nhẹ nỗi đau của Lạc Tân.
Hai người từ từ trưởng thành, và vô hình trung Kỷ Viêm đã chiếm một vị trí chẳng thể thay thế trong lòng cậu.
Nhưng, Kỷ Viêm có cuộc sống riêng của mình.
Bỗng một ngày nọ, Kỷ Viêm có bạn gái.
Lạc Tân không thể chịu nổi việc Kỷ Viêm đối xử tốt với người khác.
Bị thúc đẩy bởi lòng chiếm hữu, Lạc Tân mượn rượu tỏ tình với Kỷ Viêm.
Bởi cậu biết, Kỷ Viêm luôn đáp ứng mọi yêu cầu của mình.
Kể từ khi mẹ qua đời, Kỷ Viêm chưa bao giờ từ chối bất kỳ thứ gì mà cậu muốn.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, Lạc Tân phát hiện mình và Kỷ Viêm chẳng khác gì trước đây.
Ngoài việc không có bạn gái, Kỷ Viêm vẫn có nhiều bạn bè vây quanh hắn.
Về bản chất, cậu chẳng có gì khác biệt với những người bạn kia.
Khi ở bên nhau, Lạc Tân còn buộc Kỷ Viêm phải nắm tay mình, huống chi là hàng xa xỉ như hôn môi.
Lạc Tân không biết tại sao mình luôn cảm thấy sợ hãi, rõ ràng Kỷ Viêm đối xử với cậu rất tốt.
Cảm xúc này cứ thế lớn dần lên, và bắt đầu ăn mòn lý trí —— Lạc Tân thường gây rối một cách vô lý.
Một hoặc hai lần, Kỷ Viêm còn chiều cậu.
Nhưng sự kiên nhẫn của con người là có giới hạn.
Khi mối quan hệ của hai người ngày càng tệ hơn, Lạc Tân đề nghị chia tay.
Ý định ban đầu của cậu là muốn cho Kỷ Viêm biết, nếu hắn cứ tiếp tục như thế thì nhất định đánh mất cậu.
Nhưng Kỷ Viêm chẳng những không sợ hãi mà còn như trước, đồng ý hết thảy yêu cầu của Lạc Tân.
Cậu tức giận nói rằng không bao giờ muốn gặp lại Kỷ Viêm, vì thế Kỷ Viêm đã bỏ tiền cho cậu ra nước ngoài.
Lạc Tân luôn dùng giọng điệu cao ngạo nói chuyện với Kỷ Viêm, và hai người dần ít liên lạc đi khi cách xa nửa vòng trái đất.
Mãi về sau hay tin về Đường Duy, cậu mới biết mình sắp mất Kỷ Viêm thật rồi nên vội vàng trở về Trung Quốc.
Lạc Tân nói một thôi một hồi, đoạn uống thêm hớp nước.
"Đường Duy, có lẽ Kỷ Viêm chưa bao giờ thích tôi.
Ảnh tốt với tôi do đã hứa với mẹ thôi."
"Lúc đó ảnh đồng ý tôi là khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện.
Cộng với ảnh quen được người ta chăm sóc, chưa từng nếm thử ý thức trách nhiệm khi có người xem ảnh là cọng rơm cứu mạng."
"Còn tôi...!Tôi đối với Kỷ Viêm chỉ là chiếm hữu theo thói quen thôi."
Lạc Tân không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt, song đôi mắt đã bán đứng cậu.
Có lẽ Kỷ Viêm đúng như lời cậu nói, rằng chưa bao giờ yêu cậu.
Nhưng Lạc Tân vẫn nói dối, chẳng phải cậu không yêu Kỷ Viêm mà đã yêu đến chết đi sống lại.
Những điều mà ngay cả Kỷ Viêm giữ bí mật cho cậu, thế mà cậu lại chủ động mở vết thương cho tình địch xem.
Cậu thừa nhận thất bại trong mối quan hệ tình cảm, mổ xẻ bản thân từ trong ra ngoài và xé bỏ mọi thể diện, chỉ để tình địch không hiểu lầm Kỷ Viêm thêm nữa.
Thấy Đường Duy không lên tiếng, Lạc Tân sốt ruột trong lòng.
Cậu đã nói hết những gì có thể và không thể cho anh, vì sao đối phương vẫn không ừ hử gì cả.
"Đường Duy, Kỷ Viêm yêu anh đến điên rồi."
"Anh cũng biết Kỷ Viêm là người kiêu hãnh cỡ nào mà.
Sau khi hai người chia tay, đêm nào ảnh cũng say bí tỉ, còn ban ngày thì cắm đầu trong công việc."
"Có lần ảnh uống quá chén, tôi đến tìm ảnh.
Đường Duy, anh biết tôi thấy gì không.
Tôi thấy ảnh khóc, thấy dáng vẻ chật vật của anh bên bàn rượu."
"Bác sĩ Đường, nói thật với anh.
Từ khi tôi có ý thức về thế giới này, tôi chưa bao giờ thấy Kỷ Viêm khóc."
Cũng chính từ phút giây đó, Lạc Tân mới biết Kỷ Viêm khi yêu một người là như thế nào.
Và cậu cũng biết, rằng Kỷ Viêm chưa bao giờ yêu mình.
Đồng tử của Đường Duy co lại.
Anh biết Kỷ Viêm thích anh, nhưng anh không dám nghĩ mối quan hệ này lại quan trọng với hắn đến thế.
Anh luôn cho rằng tình cảm Kỷ Viêm dành cho mình như pháo hoa chóng tàn, theo thời gian trôi qua thì dần dần phai nhạt.
"Đường Duy.
Khi anh sang Đức, Kỷ Viêm không dám gặp anh.
Nhưng ảnh đã lén nhìn anh rất nhiều lần."
"Cửa hàng anh hay đến nhất ở Đức là do ảnh mở.
Nhân viên phục vụ biết nói tiếng Anh cũng là do ảnh tìm.
Ảnh sợ anh nghi ngờ tại sao nhà hàng Trung Quốc khai trương ở đó, cũng sợ anh không quen với thức ăn của Đức, thế nên ảnh mở một quán ăn nhỏ."
Lạc Tân lên giọng: "Nếu anh không tin thì xem thử đi.
Hiện giờ ở München không còn cửa hàng đó đâu."
"Ảnh biết anh hay đau bao tử, biết anh không thể ăn cơm đúng giờ vì tính chất công việc.
Thành ra ảnh bỏ tiền mở quán cà phê ở tầng dưới bệnh viện."
Lạc Tân vẫn còn nói, song Đường Duy đã chẳng có tâm tư nghe nữa.
Khi còn ở Đức, mỗi ngày anh đều tất bật với công việc nên không phát hiện điều gì bất thường.
Nhưng anh biết đại khái quán cà phê kia.
Mọi người thường hỏi anh đặt cơm ở đâu, anh luôn giải thích rằng nó ở tầng dưới.
Song, chẳng ai tin anh cả.
Vì tầng dưới, vốn không có thực đơn phong phú như anh đã xem.
Anh hãy còn nhớ hồi đó mọi người nói rằng —— "...!Có người nào rảnh tiền mở tiệm cà phê 24 giờ dưới lầu, mặt bằng lớn lắm."
Bây giờ ngẫm lại, quả thật ngốc ghê.
Lạc Tân nói hết những gì mình muốn nói, đoạn đứng dậy.
.
Ngôn Tình Hài
"Đường Duy, tôi đã nói tất cả những gì tôi biết.
Nếu anh vẫn không thể làm hoà với Kỷ Viêm, tôi đành chịu thôi."
"Ngày mai tôi bay rồi, cũng không ý định trở về.
Tôi chúc hai người hạnh phúc."
Sau khi Lạc