Vào những ngày sau khi Tống Thi Kiều rời khỏi thế giới này, Trịnh Thanh hàng đêm đều ngồi trên chiếc xích đu trong vườn hoa và ngắm nhìn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
Có lẽ đó là Thi Kiều của cô đang nhìn cô từ trên trời chăng?
Ban đêm ở Cổ Lãng Tự, thi thoảng có những cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh của nước biển, Trịnh Thanh đứng dậy đi vào trong nhà.
Từ khi con gái cô qua đời, Trịnh Thanh đã rất sợ màn đêm buông xuống và căn phòng trống vắng không một chút sinh khí.
Lại một cơn gió thổi qua, chiếc rèm cửa làm bằng những viên ngọc trong phòng Thi Kiều gõ vào nhau tạo ra những âm thanh lanh lảnh.
Trịnh Thanh bước vào phòng con gái, mọi thứ ở đây không có gì thay đổi, nó vẫn nguyện vẹn như trước khi Thi Kiều ra đi.
Tay cô lướt qua chuỗi rèm cửa hạt ngọc, cảm giác lạnh lẽo chạm đến tận cùng trái tim cô, những hạt ngọc đó được Thi Kiều sâu từng chuỗi vào với nhau.
Ngồi xuống bên giường, Trịnh Thanh nhìn những bức ảnh của con gái trên bàn sách.
Cảm giác tất cả đều không chân thực, cô đã hi vọng nó chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy, Tống Thi Kiều sẽ bước về phía cô như thường ngày, với một nụ cười tỏa nắng, và kể cho cô nghe những câu chuyện cười có chút vô vị.
Chuông điện thoại bỗng nhiên rung lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng và những suy nghĩ của Trịnh Thanh.
Cô vội lau những giọt nước trên khóe mắt, đứng dậy ra khỏi phòng con gái.
Đi đến ghế sofa trong phòng khách, Trịnh Thanh từ trên bàn cầm chiếc điện thoại lên.
Tên người gọi được hiển thị trên màn hình đã bao lâu rồi chưa gặp.
Cô nhấn nút trả lời với giọng khàn khàn, "Alo..."
Bên kia đầu dây là Vu Bân, anh cầm điện thoại trên tay bước ra hoa viên bên ngoài biệt thự, "Gần đây anh không thấy tin tức của em, giọng em có chút gì đó khác thường, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Không có gì, việc trong nhà thôi." Trịnh Thanh nhẹ nhàng nói, việc Thi Kiều đã rời xa mãi mãi cô không muốn nói với Vu Bân đang ở Thượng Hải xa xôi.
"Trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao em không gọi điện thoại nói cho anh biết.
Em có cần anh giúp gì không?" Hai người đã hơn một tháng chưa liên lạc.
Vu Bân đang bận rộn với việc sáp nhập và mua lại công ty, bận đến mức không có thời gian để gọi cho Trịnh Thanh.
Đến khi anh xử lý xong việc mua bán mới nhớ ra đã rất lâu rồi hai người chưa liên lạc.
"Không cần nữa, mọi việc đã ổn thỏa rồi."
"Đoạn thời gian trước anh đang bận việc mua một công ty khác, hôm nay mới làm xong, anh xin lỗi..."
Trịnh Thanh đưa tay vuốt những hàng tóc mai vào kẽ tai, "Tại sao phải xin lỗi, anh không có lỗi gì cả."
"Anh xin lỗi vì đã không quan tâm đến em, từ ngày mai anh bắt đầu nghỉ ngơi, anh đã mua vé đến Hạ Môn."
"Em biết rồi."
Ngữ khí trong giọng nói của Trịnh Thanh quá bình tĩnh, hai người chưa gặp nhau cũng đã gần nửa năm, phản ứng của cô như vậy thật sự khiến Vu Bân bất ngờ.
Anh đưa tay trái lên vuốt lông mày, "Hình như hôm nay tâm trạng cô Trịnh không được tốt lắm."
"Quá muộn rồi, em hơi buồn ngủ." Lúc này, cô thực sự không có tâm trạng nói chuyện tiếp với anh.
"Vậy em nghỉ sớm đi, ngày mai gặp mặt rồi chúng ta nói chuyện sau."
Vu Bân cúp điện thoại, luôn cảm thấy hôm nay Trịnh Thanh có gì đó bất thường, khác với sự nhiệt tình hàng ngày của cô, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà anh không hề hay biết.
Đi vào trong biệt thự vừa hay gặp phải vợ anh xuống lầu lấy nước, "Em thấy vali của anh trong phòng, ngày mai anh phải đi công tác à?"
"Ừ."
"Anh đi đâu vậy?"
"Hạ Môn."
"Lại là Hạ Môn."
Trịnh Thanh để lại điện thoại trên bàn, nằm xuống chiếc sofa mềm mại, mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, trước mắt cô giờ đây toàn là hình ảnh của Thi Kiều.
Chuyến bay của Vu Bân hạ cánh xuống sân bay Cao Kỳ, Hạ Môn; bước đến cửa ra sân bay quốc nội, anh tưởng rằng Trịnh Thanh sẽ xuất hiện ở đó.
Nhưng đảo mắt tìm mấy vòng anh không thấy Trịnh Thanh đâu.
Cô không đến sân bay đón anh, điều này càng khiến Vu Bân bất ngờ.
Dù anh không nói với Trịnh Thanh chuyến bay của anh, nhưng mỗi lần anh tới Hạ Môn đều đi chuyến bay này.
Thời gian bay chưa từng thay đổi, hai người sớm đã hiểu ngầm ý nhau, cho dù anh không nói, cô cũng biết anh khi nào tới.
Vu Bân lấy điện thoại từ trong túi áo vest ra, tìm số điện thoại của Trịnh Thanh.
Sau khi nghĩ lại vài giây anh không gọi cho số điện thoại đó