Mở cửa, hai người đi vào phòng khách, Trịnh Thanh thấy chìa khóa nhà đặt trên bàn trà, quay đầu nhìn thấy cửa phòng giành cho khách đang mở, đi qua đó.
Trịnh Tích Vân đã đem tất cả đồ đạc của cậu ấy đi, vốn dĩ cậu ấy không có nhiều đồ, 10 phút là có thể dọn xong, chỉ để lại duy nhất bức họa Trịnh Thanh ôm đàn bên bờ biển.
“Cậu ấy đi rồi sao?” Trịnh Thanh đang ngây người nhìn bức tranh, đằng sau đột nhiên có tiếng của Vu Bân.
Trịnh Thanh quay người nhìn anh nói, “Đúng vậy, cậu ấy chuyển đi rồi, chắc là tìm được chỗ ở.”
“Tiểu tử này hát và vẽ đều rất đẹp, cậu ấy ở chỗ em bao lâu rồi?” Vu Bân nghĩ vẽ xong bức tranh này chắc thời gian cũng không ngắn.
“Cũng không lâu, khoảng nửa tháng gì đó.” Trịnh Thanh cắt bớt thời gian, “Chẳng phải anh mệt sao, nhanh đi tắm rồi đi ngủ đi.”
Nhân lúc Vu Bân đi tắm, Trịnh Thanh thu bức tranh đó lại, mang vào đặt trên giá sách trong phòng Tống Thi Kiều.
Gần đến trưa, trước khi Trịnh Thanh đi nấu cơm đã quay về phòng ngủ ngồi xuống bên giường hôn lên Vu Bân vẫn đang ngủ, “Tổng giám đốc Vu, dậy thôi.”
Một năm Vu Bân khó có mấy lần được ngủ nướng, cũng chỉ có ở chỗ của Trịnh Thanh cả người anh mới có thể thả lỏng được, mới có thể ngủ một giấc ngủ ngon.
Anh mở mắt, nhìn thấy Trịnh Thanh bên mình, đưa tay ra hướng về phía cô.
Trịnh Thanh nắm lấy một tay của anh, “Anh vẫn chưa ngủ đủ sao, đã sắp 11 giờ rồi.”
“Đã muộn vậy rồi sao?” Vu Bân vội vàng ngồi dậy.
“Anh mau dạy đi đánh răng rửa mặt đi, em đi nấu cơm, anh ngủ một giấc dậy là đến bữa trưa luôn.”
Trịnh Thanh đặt những món ăn đã nấu xong lên bàn, vẫn chưa thấy Vu Bân đi ra, đang định đến phòng ngủ xem xem, quay người nhìn về ban công đầy ánh sáng thì thấy anh đang đứng ngoài đó nói chuyện điện thoại.
Trịnh Thanh cũng không gọi anh, quay về phòng bếp lấy nồi cơm ra, ngồi trước bàn ăn đợi anh gọi điện xong.
Sau khi gọi điện thoại xong, Vu Bân đi qua, ngồi xuống rồi cầm bát đũa lên, “Mấy tháng nay chưa được ăn cơm em nấu.”
“Anh ăn nhiều chút, lần sau chẳng biết khi nào mới được ăn.”
“Anh luôn cảm thấy mình không xứng với em, em xem em xuất sắc như vậy, lại còn xinh đẹp, còn biết đàn hát, nấu cơm cũng rất ngon, anh lại chẳng có bản lĩnh gì…”
Trịnh Thanh nghe anh khen mình, nổi da gà, nhanh chóng ngắt lời anh, “Được rồi, em biết em rất xuất sắc, anh nhanh chóng ăn cơm đi.”
“Buổi chiều em có lịch gì chưa, có phải đến quán café không?”
Trịnh Thanh nghĩ một lát, “Có thể không cần đến, mấy ngày nay cũng không bận, anh có sắp xếp gì sao?”
“Vậy ăn cơm xong chúng ta đến Hạ Môn đi dạo mua đồ nhé.”
“Đi dạo? Sao đột nhiên anh lại muốn mua đồ?”
“Không có đột nhiên, vẫn luôn muốn đi dạo mua đồ với em.”
“Vâng, được thôi.”
Xuống tàu, Trịnh Thanh khoác tay Vu Bân, “Chúng ta đi mua sắm ở đâu?”
“Nghe em, em muốn mua gì, chúng ta sẽ đến đó.”
“Thực ra em cũng không muốn mua gì.”
Hai người đi dạo trong trung tâm thương mại, Vu Bân nhìn thấy quầy trang sức, kéo Trịnh Thanh đi vào, “Chúng ta đến đó xem xem.”
Trịnh Thanh nhìn chiếc nhẫn đặt trong đó, nói đùa, “Tổng giám đốc Vu, định tặng em nhẫn sao?”
“Nhẫn không thể tặng bừa, anh tặng em cái khác, dây chuyền thì thế nào, em xem xem có cái nào em thích không?”
“Tại sao đột nhiên muốn tặng em dây chuyền, hôm nay lại chẳng phải ngày đặc biệt gì.”
Có lẽ chỉ là anh muốn cô giữ lại một vật kỷ niệm cho sau này, lúc đó anh đã tính toán cho tương lại sau này, nhưng anh không thể nói với cô, “Đúng lúc đi mua đồ thì thấy thôi, cũng chẳng phải vì là ngày đặc biệt gì mới được tặng em.” Vu Bân chỉ vào dây chuyền có hai chiếc nhẫn lồng vào nhau, “Cái này thế nào?” Không thể tặng cô