Ngồi một lúc bên bờ biển, điện thoại của Trịnh Thanh rung lên, cô lấy điện thoại trong túi ra.
Vu Bân liếc qua, lại là tiếng chuông báo thức đáng ghét ấy, "Em chắc phải đi đón con gái rồi đúng không?"
"Đúng vậy, đã rất lâu tôi không đi dạo bên bờ biển, hôm nay rất vui, tạm biệt." Trịnh Thanh đưa tay phải tới trước mặt Vu Bân.
Vu Bân bắt tay Trịnh Thanh, nhưng rất lâu không có ý định thả ra, “Chúng ta lần sau còn có thể gặp lại không?”
“Tại sao lại không thể?” Trịnh Thanh hỏi ngược lại anh.
“Vậy tôi có thể lưu lại số điện thoại của em không?”
“Anh nói số điện thoại của anh cho tôi, tôi gọi cho anh nhé.”
Sau khi lưu lại số điện thoại của nhau, Trịnh Thanh vẫy tay về hướng anh, nói lời tạm biệt.
Thời gian thật nhanh, bỗng đã qua nửa tháng, mỗi lần tiếng chuông gió ở ngoài cửa kêu tí tách, Trịnh Thanh lại hướng mắt nhìn ra ngoài cửa, nhưng vẫn không xuất hiện người đàn ông vẫn luôn gọi cafe Blue Moutain nữa.
Ánh mắt của cô rời từ cuốn sách trên tay nhìn ra ngoài cửa sổ, người ta chỉ nói một câu khách khí, hà tất gì mình lại coi thành thật.
Cuối tuần, Trịnh Thanh sắp xếp xong cho Tống Thi Kiều, rồi đi ra Hạ Môn nhập hàng.
Vừa xuống phà, điện thoại cô reo lên, cô cầm điện thoại nhìn cái tên hiển thị trên màn hình là Vu Bân liền nhấn nghe, “Alo...”
“Tôi đang ở cảng, chuẩn bị đến Cổ Lãng Tự, hôm nay em có lịch gì chưa, có phải đưa con gái đến lớp học đàn không?”
Trịnh Thanh đứng bên bờ, nhìn xung quanh, cũng không thấy bóng dáng của Vu Bân, “Tôi đang ở Hạ Môn, nếu như anh đến Cổ Lãng Tự để tìm tôi, có thể anh phải nhanh chóng xuống tàu rồi.”
“Vậy sao, em đang ở Hạ Môn, vậy anh lập tức xuống tàu.”
“Đúng vậy, tôi vừa xuống tàu, đang đứng ngoài cảng.”
Trịnh Thanh vừa dứt lời thì nhìn thấy Vu Bân từ tàu đi xuống, hướng về anh vẫy tay.
Vu Bân chạy về phía cô, vãn còn đang thở dố,c, “Không ngờ lại trùng hợp đến thế, em đến Hạ Môn làm gì vậy?”
“Nhập hàng, tiện thể đi dạo, ở mãi trên đảo bí bách quá rồi.”
“Tôi đang định đến Cổ Lãng Tự rồi đến quán cafe tìm em.”
“Anh gần đây rất bận sao, tôi không thấy anh đến.”
Vu Bân gật đầu, “Rất bận.”
“Vậy sao hôm nay anh lại có thời gian vậy?”
“Cơ bản sắp kết thúc một giai đoạn.”
“Vậy chắc anh sắp phải quay về Thượng Hải rồi.”
“Sắp rồi.”
“Em đang chuẩn bị đi đâu, cả ngày hôm nay tôi đều không có việc gì, chi bằng tôi đi cùng em nhé.”
Trịnh Thanh không từ chối, gật đầu cười nhẹ.
Hai người đi đến chợ mà Trịnh Thanh hay đến, trong đó có các loại hạt cafe, Vu Bân nhìn đều không thấy có khác biệt gì, ngửi mùi cũng không phân biệt được.
Trịnh Thanh thuận tay lấy mấy hạt cafe, “Cafe Blue Moutain mà anh thích uống chính là dùng hạt cafe này.”
“Nói thật lòng, tôi hoàn toàn không nhận ra có khác biệt gì.”
“Nhưng khi anh uống sẽ thấy khác biệt.”
“Đương nhiên rồi, hương vị của mỗi loại cafe đều không giống nhau.”
“Cũng đúng, anh phụ trách uống là đúng rồi.
Nếu như người uống cafe đều hiểu cafe rồi thì tôi chẳng có gì để làm nữa.”
“Mỗi người đều có sở trường riêng của mình, cafe nhất định là sở trường của em.”
Sau khi Trịnh Thanh chọn xong hạt cafe, đưa địa chỉ cho ông chủ để qua mấy hôm nữa ông chủ chuyển lên trên đảo.
Từ chợ đi ra, Vu Bân muốn mời Trịnh Thanh cùng nhau ăn tối, thấy cô đang nhìn thời gian trên điện thoại, “Sao vậy, hôm nay em phải về gấp sao?”
“Ừm?” Trịnh Thanh ngẩng đầu hỏi anh, “Cái gì?”
“Ý của tôi là hôm nay em phải về đón con gái sao?”
“Ồ, không cần, hôm nay con bé học đàn tiết buổi sáng, con bé tan học tôi mới đi đến Hạ Môn.”
Vu Bân âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm, xong rồi mới đưa ra lời đề nghị, “Vậy lát nữa cùng nhau ăn tối nhé, em sẽ không từ chối tôi đúng không.”
Trịnh Thanh đang muốn từ chối, kế hoạch ban đầu của cô là về sớm nấu bữa tối cho con gái, nhưng câu nói cuối của Vu Bân khiến lời từ chối của cô không thể nào nói ra được, chỉ có thể đồng ý, “Được thôi.”
“Em muốn ăn gì, ở Hạ Môn chắc là em khá quen thuộc, em quyết định nhé.”
Trịnh Thanh cười lắc đầu, “Thực ra tôi cũng không quen thuộc lắm, bình thường đều ở trên