Trịnh Thanh đã nói như vậy, mục đích trong chuyến đi lần này của Vu Bân coi như đã đạt dược, dù có đau lòng nhưng cô có thể tìm được chốn nương tựa cuối cùng, đối với Vu Bân mà nói như vậy đã rất đủ rồi.
Anh cầm quyển sổ đỏ đặt trên bàn, “Đây là quà anh tặng em, những đồ anh đã tặng đi từ trước nay đều không lấy lại, nếu như em thật sự không cần thì vất đi.”
Nghe đến đây, Trịnh Thanh cắn nhẹ môi, “Anh tặng đi… cũng bao gồm em đúng không?”
“Trịnh Thanh, em không nên nói mình như vậy, anh làm tất cả đều vì tốt cho em.
Chỉ cần người đó có thể cho em những thứ mà anh không thể cho em, không là Thẩm Diệu Đông cũng được, em hiểu không?”
Trịnh Thanh đưa tóc mai vào kẽ tai, “Em còn phải tiếp tục công việc, không ngồi với anh nữa.”
Vu Bân liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, “Được thôi, vậy anh quay về Hạ Môn đây, sáng sớm mai anh có chuyến bay về Thượng Hải.”
Trịnh Thanh lạnh lùng liếc nhìn anh rồi quay đi.
Vu Bân nhìn quyển sổ đỏ trên bàn, gọi Ôn Ninh, “Đợi lát nữa em đưa cái này cho Trịnh Thanh, anh đi đây.”
Ôn Ninh nhìn anh đưa cho một đồ vật gì đó màu đỏ, ánh đèn trong quán cafe hơi tối cô cũng không nhìn kỹ, “Ồ, Được, Tổng giám đốc Vu đi thong thả.”
Quay lại quầy pha chế, Ôn Ninh đặt đồ đó lên quầy, mới nhìn kỹ đó là sổ đỏ, nhanh chóng gọi Trịnh Thanh, “Chị Thanh, Tổng giám đốc Vu đưa cho em một cái gì đó… Sổ đỏ, muốn em đưa cho chị.”
“Em nhận rồi à?” Tay Trịnh Thanh vẫn đang lắc rượu, quay đầu hỏi.
“Nhận rồi, em đã nhận rồi, đặt ở đây.” Ôn Ninh nói rồi chỉ về phía bàn pha chế, “Chị Thanh, không phải là không được nhận chứ?”
“Bỏ đi, nhận thì nhận.”
“Sao em cảm thấy hai người cứ có gì đó kỳ lạ, sao vừa rồi anh ấy không đưa luôn cho chị?”
“Hai anh chị chia tay rồi.”
Ôn Ninh trợn tròn mắt, “A!”
Chủ nhật, bận liên tục hơn nửa tháng cuối cùng Thẩm Diệu Đông cũng có một ngày được nghỉ ngơi, công việc đang bận rộn đột nhiên dừng lại, nhất thời anh còn không biết nên làm gì.
Lúc này tự nhiên anh nghĩ tới Trịnh Thanh, anh vẫn chưa chấp nhận được bản thân lại buông bỏ cái đầu cứng ấy được.
Trong từ điển của Thẩm Diệu Đông không có hai từ buông bỏ, đặc biệt trong lĩnh vực con gái.
Nghĩ đến đây, Thẩm Diệu Đông lấy điện thoại trên bàn rồi ra ngoài.
Khi chuyến phà cập đến bến tàu Cổ Lãng Tự, Thẩm Diệu Đông lôi điện thoại ra mới nhớ tới gửi một tin nhắn cho Trịnh Thanh, cũng không biết nói thế nào, theo quán tính nhấn gọi trực tiếp cho cô.
Trịnh Thanh vừa mới học nhảy xong quay về thay quần áo rồi chuẩn bị đến quán café, nhìn thấy cuộc gọi của Thẩm Diệu Đông, sau khi nghĩ đi nghĩ lại ấn nghe, “Alo…”
“Tôi vừa mới xuống đảo, em có thời gian ra ngoài nói chuyện không?”
Trịnh Thanh cho rằng lần đó cô đã nói rõ ràng với anh ta rồi, sao anh tại lại tới đây,
“Anh đang ở đâu?”
“Bây giờ tôi đang ở bến tàu.”
“Vậy gặp nhau bên bờ biển đi.”
Trịnh Thanh từ xa xa đã thấy Thẩm Diệu Đông, anh cao khoảng 1m85, cho dù nhìn từ góc nghiêng cũng có thể thấy được gương mặt rất góc cạnh, đẹp trai, theo như Vu Bân nói, anh cũng rất có tiền, đối tượng hoàn mỹ như vậy, bây giờ Trịnh Thanh lại nát ngóc nghĩ cách từ chối anh.
“Hi.” Trịnh Thanh đến lại gần anh, chào hỏi.
Thẩm Diệu Đông quay người nhìn thấy Trịnh Thanh, cũng không biết người con gái này có cái gì lại làm mình say đắm đến vậy, mà lại đến tìm cô ấy, “Dạo này em có ổn không?”
Trịnh Thanh gật đầu, “Tôi rất tốt, còn anh thì sao?”
“Bận công việc, tôi vừa mới tiếp nhận một dự án, rất rất bận.”
“Hôm nay chủ nhật nên anh mới được nghỉ?”
“Đúng vậy, chúng ta dường như đã rất lâu rồi không liên hệ với nhau, tôi rất hiếu kỳ không biết em có thi thoảng nhớ đến tôi không?”
Trịnh Thanh ngẩng mặt nhìn thẳng vào ánh mắt sâu xa của anh, “Anh có muốn nghe tôi nói thật không?”
“Đương nhiên, tôi đặc biệt tới đây chẳng lẽ lại muốn nghe nói dối.”
Trịnh Thanh lắc đầu, “Lần trước tôi