Sau khi xuống sân bay, Thẩm Diệu Đông ngồi taxi vào thành phố, hôm nay Hạ Môn thật sự rất thông thoáng, trên đường gần như không có mấy chiếc xe, chỉ mất khoảng nửa tiếng đã đến sảnh chung cư.
Xuống xe, Thẩm Diệu Đông lướt thấy Trịnh Thanh đăng Wechat, mới nghĩ ra chắc hôm nay cô cũng một mình đón giao thừa, lần trước gặp mặt thực sự bản thân mình đã nói hơi quá đáng.
Một mình thê thê thảm thảm đón giao thừa, chẳng bằng đến tìm cô ấy cho có bạn.
Cô ngồi bên bờ biển như vậy rất lâu rất lâu, mặt trời đã bắt đầu dần dần xuống núi, gió biển phả vào mặt mang theo hơi lạnh, Trịnh Thanh cài lại cúc chiếc áo gió, buộc lại phần eo lưng.
Lúc quay người định về nhà thì nhìn thấy có người đối diện, lại là Thẩm Diệu Đông.
Cô vẫn không thể tin nhìn chằm vào anh đang đi tới, “Sao anh…”
“Thấy wechat của em, nghĩ đến em cũng một mình đón Tết, tôi cũng một mình ở Hạ Môn nên tới tìm em.
Lần trước ở nhà hàng, những lời tôi nói hơi quá đáng, em còn tức giận không?”
“Chẳng phải anh đã nói anh không có cách sao, sự việc bây giờ cũng đã không thể tránh được rồi, tôi còn có giận gì chứ.” Hai tay Trịnh Thanh ôm lấy ngực, chuyển tầm nhìn về phía biển.
“Tôi thật sự không có cách nào, văn kiện chính phủ thành phố đã đóng dấu rồi, Thiên Vương Lão Tử cũng không thể thay đổi, hi vọng em có thể hiểu.”
“Ừm, tôi hiểu rồi, sau Tết tôi sẽ chuyển đi, sẽ không ảnh hưởng tới công ty các anh.”
Thẩm Diệu Đông cười, “Không phải là em cho rằng hôm nay tôi đến đây chỉ vì khuyên em chuyển đi chứ?”
Trịnh Thanh nghi hoặc nhìn anh, “Lẽ nào anh thật sự đến đây để đón giao thừa với tôi?”
“Hạ Môn không còn quán ăn nào mở cửa, tôi cũng không có chỗ để ăn, đến chỗ em xin bữa cơm, coi như là em đền tôi đi.”
Tối 30 Tết thật sự không có nhà hàng nào mở cửa, Thẩm Diệu Đông cũng không nói dối, thấy bộ dạng đáng thương của anh ta, Trịnh Thanh không từ chối, “Vậy được thôi, tối nay anh đến nhà tôi ăn.
Nhưng tôi cũng chưa chuẩn bị gì, bây giờ phải đi mua.”
Trên đường hai người quay về, lúc đi qua một siêu thị, ông chủ đã chuẩn bị đóng cửa, thấy Trịnh Thanh, mọi người đều là người quen nên để họ vào chọn thực phẩm.
“Anh muốn ăn gì?” Trịnh Thanh hỏi ý kiến Thẩm Diệu Đông.
“Đều được, đã giờ này rồi, có gì tiện thì ăn cái đó.”
“Vậy ăn lẩu đi, nhanh nhất rồi.”
Chọn xong thực phẩm, Thẩm Diệu Đông tranh thanh toán trước, sau khi Trịnh Thanh cảm ơn ông chủ thì đi về nhà.
Về tới nhà, Trịnh Thanh bắt đầu chuẩn bị, Thẩm Diệu Đông đứng bên cạnh, không biết cái gì, cũng không thể giúp được.
Trịnh Thanh lườm anh, “Tổng giám đốc Thẩm, anh cũng không biết làm, thì đừng đứng đây gây rối được không?”
“Em có thể không gọi tôi là Tổng giám đốc Thẩm được không, đây cũng không phải là nơi làm việc, nghe thấy kỳ quặc.”
“Vậy anh cảm thấy tôi nên gọi anh là gì mới không kỳ quặc?”
“Diệu Đông…” Thấy Trịnh Thanh nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ, “Hoặc là Thẩm Diệu Đông cũng được.”
“Anh đừng có ở đây quấy rối tôi gọi anh thế nào nữa, anh có thể ra ngoài trước không?”
“Được thôi, vậy tôi đi ra đây, em cứ từ từ làm.”
Thực sự trong những món ăn Trung Quốc, lẩu được tính là rất đơn giản, Trịnh Thanh nấu nước dùng, bắt đầu chuẩn bị rau nhúng.
Có hai người ăn nên cũng không cần chuẩn bị nhiều, Trịnh Thanh chỉ cần khoảng 40 phút là làm xong, còn lại thì đợi nước dùng là xong.
Đi từ phòng bếp ra, Trịnh Thanh không thấy Thẩm Diệu Đông ở phòng khách, ngó qua mấy phòng khác, không ngờ anh ta lại đang ở phòng Tống Thi Kiều.
Đúng lúc đó, Thẩm Diệu Đông cũng đang hiếu kỳ nhìn tấm ảnh chụp chung của Tống Thi Kiều và Trịnh Thanh trên tủ sách.
“Này… Ai cho anh tùy tiện vào phòng ngủ của người khác khi chưa được sự đồng ý của chủ nhân?”
Thẩm Diệu Đông bị âm thanh đột ngột truyền đến từ đằng sau giật mình, “Tôi chỉ là xem tấm ảnh