Vu Bân ôm Trịnh Thanh ngồi trên quầy pha chế, mặc lại trang phục bị anh lột bỏ cho cô, cúi người hôn lên môi cô, “Anh xin lỗi, vừa rồi anh...không kiềm chế được...”
Trịnh Thanh nắm chặt lấy cánh tay anh, “Em cũng rất thích anh.” Câu nói này chắc rằng có thể khiến anh không áy náy như vậy nữa.
Sau khi hai người sửa soạn lại quần áo trên người, Vu Bân bế cô xuống, “Đi thôi, anh đưa em về.”
“Muộn thế này rồi, hay là tìm chỗ ở cho anh trước đã.”
“Không cần đâu, anh thấy trên đảo có mấy khách sạn, tìm một chỗ ở cũng không quá khó.
Nghe lời, anh đưa em về nhà trước.”
Một quãng thời gian rất dài, tâm tư của Trịnh Thanh hoàn toàn đặt vào con gái, cuộc sống hàng ngày của cô chỉ có 3 nơi là nhà, quán cafe và trường học của con gái.
Chăm sóc con gái, kinh doanh quán cafe chính là toàn bộ cuộc sống của cô, cô đã quên đi mình cũng là một người phụ nữ hơn 30 tuổi, cũng cần được yêu và quan tâm.
Trong lúc này, Vu Bân đã xuất hiện, cô rất thích cách anh dùng mệnh lệnh thể hiện tình yêu với cô, trước mặt anh cô có thể là một người con gái nhỏ bé.
Hai người nắm tay nhau đi trên con đường về nhà, Trịnh Thanh quay đầu qua nhìn ánh mắt tràn đầy tình ý của Vu Bân, cô rút tay ra, vươn tay quay đầu anh về hướng khác, “Anh có thể không nhìn em như vậy được không?”
“Bởi vì em đẹp.”
“Thật chẳng ra sao.”
Con đường từ quán cafe về nhà Trịnh Thanh chỉ mất mấy phút, thấy sắp tới tầng trệt, Trịnh Thanh dừng bước, “Em ở đây, anh nhanh chóng đi tìm chỗ ở đi.”
“Được, vậy em vào đi.”
“Tìm được chỗ ở thì nhắn cho em tên khách sạn nhé.”
“Sao cơ? Ngày mai em sẽ đến tìm anh sao?” Vu Bân đùa.
“Em chỉ tùy tiện nói thôi, anh nhanh chóng đi đi.” Trịnh Thanh nói xong, ngại ngùng quay người đi vào trong hành lang.
Về đến nhà, việc đầu tiên của Trịnh Thanh là vào phòng con gái, thấy con bé đã ngủ say, cô mới yên tâm quay về phòng mình.
Nghĩ lại tất cả những thứ phát sinh ban nãy, trên má Trịnh Thanh lại hiện lên đôi núm đồng tiền có chút ngọt.
Tắm xong đi ra khỏi nhà tắm, Trịnh Thanh mở điện thoại, Vu Bân đã gửi cho cô số phòng và tên của khách sạn, Trịnh Thanh nhìn màn hình điện thoại, nghĩ xem nên trả lời thế nào, cuối cùng cô chỉ trả lời vỏn vẹn hai chữ, ngủ ngon.
Trưa ngày hôm sau, Trịnh Thanh và Tống Thi Kiều đang ăn cơm, điện thoại trên bàn rung lên, cô mở tin nhắn ra đọc, đặt đôi đũa trong tay xuống, nhìn con gái, “Thi Kiều, mẹ đột nhiên có chút việc phải đi ra ngoài một chuyến, con tự ăn cơm trước, ăn xong không phải dọn dẹp, để mẹ về xử lý.”
Trịnh Thanh cầm điện thoại nhanh chóng đến bến cảng quay về Hạ Môn, Vu Bân đang đợi cô ở đó, thấy Trịnh Thanh cuối cùng cũng tới, đôi lông mày rậm rạp nhíu chặt cũng đã thả lỏng ra.
“Anh còn cho rằng em sẽ không đến....” Anh cười nói.
“Sao có thể, em vừa hay đang ăn trưa cùng con gái, giờ này anh quay về đã ăn trưa chưa?”
“Anh ăn rồi, chiều này anh có cuộc họp video call, trước 3 giờ bắt buộc phải quay về.”
Trịnh Thanh gật đầu, “Tạm biệt, đi đường cẩn thận.”
Vu Bân muốn ôm cô, nhưng người đang ở trên cảng rất đông, cuối cùng chỉ vẫy tay với cô, “Tạm biệt, chúng ta liên hệ sau.”
Sau khi tàu rời bến cảng, Trịnh Thanh mới quay người về nhà.
Buổi tối, Trịnh Thanh đứng ngoài ban công, nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ từ xa dội tới, cúi đầu nhìn điện thoại đang nắm chặt trong lòng bàn tay, đã hơn nửa ngày nó vẫn chưa có bất cứ âm thanh nào, Trịnh Thanh mở khóa điện thoại, xác nhận mình không để chế độ yên lặng.
Liên hệ sau, người ta cũng không nói lúc nào liên hệ, hoặc là chỉ là một câu nói khách khí.
Trịnh Thanh đột nhiên ý thức mình càng ngàng càng nhớ tới Vu Bân nhiều hơn, đối với Vu Bân sắp rời xa Hạ Môn, quan hệ phát sinh tối qua giữa cô và anh, có lẽ hai người vẫn