“Diệu Đông, bố con nghe chú Vương nói, hai hôm trước con đưa một cô gái đến đêm tiệc, cô gái đó rất xinh đẹp…”
Thẩm Diệu Đông chống tay vào trán trong phòng làm việc, anh thật sự đã quá coi nhẹ năng lực ngoại giao xã hội của bà chủ nhà họ Thẩm, khôn ngờ mới có hai ngày tin tức đến truyền từ Thượng Hải đến Bắc Kinh.
“Khi nào con mới đưa cô gái đó về nhà để bố mẹ xem mắt?”
“Thêm một quãng thời gian nữa đi, bây giờ vẫn chưa được.”
“Sao lại không được, có thể đến Thượng Hải mà không thể đến Bắc Kinh à?” Bà Thẩm tiến sát từng bước.
“Người ta bây giờ không ở Thượng Hải cũng không ở Bắc Kinh, cô ấy về Hạ Môn rồi, một thời gian nữa rồi nói sau.” Thẩm Diệu Đông vội vàng cúp máy.
Sau khi Trịnh Thanh quay về Hạ Môn, hai người chính thức chiến tranh lạnh, không gọi điện, video call liên lạc hàng tối cũng cắt đứt luôn.
Thẩm Diệu Đông cầm điện thoại, nhìn số điện thoại của Trịnh Thanh, nhưng cuối cùng cũng không ấn gọi.
Buổi tối, lúc Trịnh Thanh thay váy ngủ, thì sờ phải sợi dây chuyền ở cổ.
Cô tháo sợi dây đó xuống, cả đôi giày cao gót hôm trước cô đi cũng đặt trên bàn ngoài phòng khách, ngày mai sẽ gọi nhân viên chuyển phát tới, gửi về Bắc Kinh trả lại cho Thẩm Diệu Đông.
Bây giờ Summer càng ngày càng dính lấy cô, Trịnh Thanh đi đến đâu, nó sẽ theo đến đó.
Trịnh Thanh cảm thấy dưới chân mình có vật gì ngọ nguậy, rủ mắt xuống nhìn thấy summer đang quấn quanh chân mình, cúi người bế nó lên, “Summer, sao con cũng ra ngoài vậy, đi vào trong ổ ngủ đi.”
Chớp mắt, Summer cũng đã được 4 tháng, nặng hơn lúc trước rất nhiều, Trịnh Thanh bế cũng cần phải dùng sức khá nhiều.
Trịnh Thanh đặt nó vào trong ổ đệm, xoa đầu chú chó, nghĩ tới Summer cũng là Thẩm Diệu Đông tặng mình, cũng phải trả cho anh.
Trịnh Thanh tự nhiên không lỡ, mấy tháng nay đều có nó ở bên cạnh mình, cũng là tạo nên một tình cảm nồng hậu.
Trịnh Thanh nghĩ món quà này, cho dù hai người có chia tay, Thẩm Diệu Đông cũng không cần phải lấy lại, đến lúc đó mình giữ lại Summer là được.
Nghĩ tới đây, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho Thẩm Diệu Đông, “Ngày mai em gửi phát nhanh giày cao gót với dây chuyền đến cho anh, gửi cho em đưa chị của anh nhé.
Nhưng còn Summer không có cách nào gửi đi được, anh có cần không, hay là anh mua nó bao nhiêu tiền, em chuyển khoản cho anh.”
Lúc tin nhắn vừa gửi đi, Trịnh Thanh không chút do dự, như hiện tại sống cùng với Summer như này, cô cảm thấy rất tốt, cũng không có tình cảm đem tới những phiền phức và buồn lòng, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thẩm Diệu Đông nhìn đoạn tin nhắn, giữa những con chữ như để lộ ra hai từ mấu chốt là chia tay, ch nên là mình bị đá đúng không, tức giận trả lời Trịnh Thanh, “Em không cần phải gửi chuyển phát, mai anh sẽ đích thân đến lấy, đến lúc đó Summer anh cũng đem đi.”
Trịnh Thanh cầm điện thoại, đọc đi đọc lại tin nhắn của Thẩm Diệu Đông, nguyện vọng cuối cùng cũng tan vỡ, cô lại cúi xuống xoa đầu Summer, dùng giọng nói run rẩy nhẹ nhàng nói với nó, “Summer, ngày mai con phải đi rồi, sau khi rời xa mẹ anh ấy sẽ tìm cho con người mẹ mới hay không, con sẽ nhớ tới mẹ chứ…” Nói rồi trước mắt cô là một lớp mờ ảo.
Summer dường như nghe hiểu được lời nói của Trịnh Thanh, kêu nhẹ mấy tiếng, giống như là đang buồn, lại giống như đang an ủi cô.
Ngày hôm sau, Trịnh Thanh phát hiện Summer khác thường, tản bộ về, cô lấy thịt bò trộn cơm nó cũng không ăn, đến thịt bò bình thường thích ăn nhất cũng không ăn một miếng.
Trịnh Thanh cũng không quá để tâm, mùa này ở Hạ Môn nhiệt độ giữa sáng và tối cách biệt lớn, có thể do thời tiết thay đổi ảnh hưởng tới khẩu vị, cô quyết định để quan sát thêm.
Buổi chiều, Thẩm Diệu Đông đã buông hết tất cả công việc, nhanh chóng tới Hạ Môn, nhưng đến quán café không thấy Trịnh Thanh, Ôn Ninh nói hôm nay Trịnh Thanh không đến quán café.
Đến cửa nhà Trịnh Thanh, Thẩm Diệu Đông không vội vàng gõ cười, mà lại đừng thần người nghĩ xem nên nói gì.
Lúc này, cửa lại được mở ra từ trong, Trịnh Thanh bế summer đứng ở cửa,