•Xoảng...Choang...Xoảng...Choang...
Bốn giờ chiều, Chử Liên Dĩnh đi làm trở về, vừa bước vào nhà đã nghe âm thanh rơi bát, rơi nồi...từ phòng bếp vọng ra.
Dì Hoa và An Linh còn đứng lóng ngóng bên ngoài, khuôn mặt lo lắng nhìn vào bên trong.
“ Vợ tôi đâu rồi dì Hoa? ”
“ A...!cậu Dĩnh, mừng quá, cậu về rồi.
Tiểu thư khi nãy bảo tôi và tiểu Linh ra bên ngoài để cô ấy trổ tài nấu ăn, nhưng mà...!”
“ Cái gì, cô ấy nấu ăn? ”
Như sét đánh ngang tai, Chử Liên Dĩnh không muốn tin những gì mình vừa nghe thấy.
Hiểu Châu nấu ăn thì anh cũng không muốn ăn, chính xác là không dám ăn.
“ Cậu chủ, em đếm nãy giờ vỡ năm cái dĩa rồi đó ạ.
” An Linh bảo.
Chử Liên Dĩnh quay mặt ra ngoài, đứng cười một trận.
• Choang...
Tiếng vỡ đồ lại tiếp tục vang lên, nghe mà xót ruột, nhưng sau đó là tiếng la hét thất thanh của Vũ Hiểu Châu.
“ Aa...đau...”
Lúc này, Chử Liên Dĩnh mới thật sự nín cười, chuyển sang tâm lý lo lắng tột độ, quăng chiếc cặp táp xuống sofa chạy nhanh vào trong xem Hiểu Châu xảy ra chuyện gì.
Trong bếp, cô dùng nấp nồi che chắn khuôn mặt, sắc mặt vô cùng sợ hãi, sợ dầu mỡ văng trúng người mình, nhưng cũng cố gắng nhích từng bước nặng nề đi tới...
“ Ui...!đau...sao văng quá vậy? Mình nghiên cứu kỹ lắm mà ta? ”
Vũ Hiểu Châu nhăn nhó ôm lấy cái tay bị mỡ văng trúng của mình, bực mình vô cùng.
Bởi, nấu ăn chưa bao giờ là chuyện đơn giản, dễ dàng với cô, mặc dù cô đã bỏ ra rất nhiều thời gian để nghiên cứu, học hỏi.
“ Hiểu Châu...!”
Chử Liên Dĩnh đã đi tới, kéo cả người của cô ra xa, bước tới tắt bếp, sau đó quay lại kiểm tra vết bỏng trên tay cô.
Không phải một vết đâu, tận ba vết bỏng!
“ Châu ơi là Châu, em đang làm cái gì vậy? ”
Do quá xót, nên anh đã lớn tiếng, vội vàng ôm cô bước đến buồn rửa, rửa nước mát cho vết bỏng đỡ rát.
“ Trâu này, Trâu này! Người ta tên Châu! Còn nữa, anh không thấy đang nấu ăn hả? ”
Vũ Hiểu Châu tức giận, vô cùng hung hăng dùng chân dậm mạnh xuống chân anh hai cái, hậm hực không thôi.
Xem đi, người cô chảy đầy mồ hôi, mục đích không phải nấu cho anh một bữa cơm hay sao?
Vậy mà còn lớn tiếng!
Còn gọi cô là Trâu!
Nghĩ mà tức!
“ Nấu hay phá, em nhìn xem đi.
”
Nồi, bát, dĩa...những vật dụng có trong bếp đều được Vũ Hiểu Châu trải bày ra từ đầu đến cuối bếp.
Rau, cũ, quả thì nằm ngổn ngang trên bàn ăn, thậm chí cánh cửa tủ lạnh cô còn chưa đóng kín.
Chưa hết, dưới nền thì...
Đâu phải anh tiếc với đống đồ đã vỡ tan nát, mà là anh lo cho cô.
Trong khi cô đang mang thai, lỡ làm đứt tay hay trượt ngã thì thế nào?
Hậu quả anh không dám tưởng tượng!
Để lại căn bếp hỗn loạn như vừa có chiến tranh xảy ra cho dì Hoa và An Linh dọn dẹp, Chử Liên Dĩnh kéo Vũ Hiểu Châu lên phòng, lấy thuốc thoa cho vết thương để không bị để lại sẹo.
Thế ấy, nhưng Hiểu Châu vẫn chưa hài lòng hả dạ, vẫn đinh ninh trong lòng là mình có thể nấu được, những món mình nấu có thể ăn được, trong khi súp thì mặn đắng, thịt thì chưa chín, cá chiên thì đã cháy đen.
Chưa hết, chắc chắn ngày mai cô phải chi ra một số tiền để mua lại những vật dụng trong bếp.
Ấm ức quá không biết phải làm sao, cô lên tiếng hỏi người đàn ông đang tỉ mỉ thoa thuốc:
“ Sao hôm nay anh đi làm về sớm vậy? ”
“ Không về sớm để cho cháy nhà à? ”
Chử Liên Dĩnh ngẩng lên nhìn Hiểu Châu, cô bĩu môi, đạp vô bụng anh một cái, lên tiếng:
“ Làm như em tệ lắm vậy.
”
“ Em bán câu đó bao nhiêu, anh mua đứt.
”
Vũ Hiểu Châu đứng dậy lườm anh, bước đi vào phòng tắm tắm rửa, bởi vì hiện tại cơ thể của cô đang rất hôi hám, nhớt nhát và cô không muốn anh hình thấy hình ảnh của mình lúc này.
“ Làm như em dỡ lắm vậy.
”
“ Anh mua đứt hai câu đó.
”
Hiểu Châu xoay người lại nhìn anh, gằn lên:
“ Tiền đâu anh mua? Anh giấu quỷ đen à? Còn nữa nha, sau này cấm anh gọi em là Trâu đó.
”
Nằm hưởng thụ trong bồn tắm, Vũ Hiểu Châu vẫn tức người đàn ông nào đó.
Nếu như anh đi làm về trễ hơn một chút, cô đã có thể chuẩn bị một bữa cơn thịnh soạn, ra dáng người vợ đảm đang rồi.
“ Hazz, hôm muốn về sớm thì về trễ, hôm muốn về trễ thì về sớm, nghĩ cũng lạ...”
Vũ Hiểu Châu thở dài, buồn bã ngồi dậy lấy bọt sữa tắm thổi cho đỡ chán nãn.
Lúc này, Chử Liên Dĩnh mở cửa bước vào, anh cởi bỏ quần áo trên người mình xuống, sau đó tiến lại bồn tắm ngồi vào, lấy bông tắm kỳ cọ sau lưng cho cô như mọi ngày.
” Sau này đừng nấu ăn nữa, anh xót.
”
“ Anh không chê à? ”
“ Ngốc, em nấu anh mới chê đấy! ”
...----------------...
Ngày lại ngày qua đi, mới đó Vũ Hiểu Châu đã mang thai đến tháng thứ sáu.
Tranh thủ lúc chưa sinh con, chưa có nhiều vướng bận và cái thai cũng còn khá nhỏ.
Thế là, hai vợ chồng sắp xếp công việc đi du lịch ở thành phố Venice hai tuần, mới trở về ba hôm trước.
Dự định sắp tới anh và cô sẽ đi Paris, cô hết nghén xong trộm vía rất khỏe, nên việc đi du lịch khiến cô rất hào hứng.
• Cạnh...
Vũ Hiểu Châu tự ý mở cánh cửa phòng làm việc của Chử Liên Dĩnh mà không cần gõ cửa hay xin phép.
Mặc dù đang rất tập trung nhưng anh vẫn nghe thấy, mỉm cười ngẩng đầu nhìn cô đang chầm chậm bước lại.
Buổi tối thế này, chỉ có vợ anh vào tìm anh thôi, đặc biệt là vào phòng không gõ cửa thế này.
Nhưng hôm nay Hiểu Châu biểu hiện rất lạ, hai tay đưa về phía sau như đang che giấu vật gì đó sau lưng, chẳng lẽ tặng quà bất ngờ cho anh?
Vũ Hiểu Châu đứng đối diện với anh đang ngồi ở ghế da, nhất quyết không đưa hai tay ra phía trước.
Khuôn mặt mũm mĩm do tăng cân thêm phần đáng yêu, cặp mắt bồ câu hút hồn anh năm nào vẫn còn y nguyên như thế.
“ Lại đây.
”
Chử Liên Dĩnh ngoắt tay, bảo cô vòng qua bàn làm việc lại gần với anh như thường ngày.
Nhưng, Hiểu Châu vẫn cứ đứng đó nhìn anh mãi.
Hết cách, anh đứng dậy bước vòng ra với cô.
Lạ thay, anh di chuyển đến đâu thì Hiểu Châu chuyển người ngược lại, như thể không cho anh nhìn thấy đồ vật phía sau lưng.
Cô càng làm vậy, Chử Liên Dĩnh càng thắc mắc, lên tiếng dò hỏi:
“ Em giấu gì sau lưng vậy? ”
“ Vậy anh đã giấu em chuyện gì? ”
Chử Liên Dĩnh cau mày, con ngươi di chuyển qua lại như đang phân tích, sau đó sắc mặt của anh như phần nào đoán ra được.
Nếu anh suy đoán không sai, thì trên tay cô hiện tại là chiếc hộp gỗ hình chữ nhật, bên trong có con búp bê năm ấy cô đã tặng cho anh ngoài công viên.
Anh đã từng bỏ nó, từng đặt nó ở bên lề đường, bỏ rơi nó.
Nhưng, sau đó anh lập tức quay xe trở lại, anh sợ người khác sẽ lấy mất vật đó của anh đi mãi, anh hối hận vì đã bỏ rơi nó.
May mắn là không ai cướp của anh cả, anh tiếp tục đem về nâng niu, đem về nhìn ngắm, để nhớ nhung về cô.
Lúc cô trở về, anh chẳng biết mình đem cất giấu đi đâu.
Phòng làm việc, cô mỗi ngày đều lui tới.
Thế nên, anh tạm thời cất trong tủ đồ của anh, bởi vì vốn dĩ Hiểu Châu ít khi chạm vào.
Trừ khi đem bỏ, chứ dù để ở đâu thế nào cũng có ngày cô phát hiện!
Lúc này, Chử Liên Dĩnh nhẹ nhàng cất giọng:
“ Em biết rồi à? ”
“ Vâng...! ”
Dừng lại một chút, cô lại lên tiếng:
“ Anh mua bánh nhưng giấu không cho em ăn, Chử Liên Dĩnh, anh xấu xa vừa phải thôi.
”
Bánh???
Thì ra, cô nói tới cái bánh!
Chử Liên Dĩnh thở mạnh ra một hơi, trút bỏ tâm lý nãy giờ.
Hiểu Châu chợt cười, nhưng đôi mắt đang nhìn anh dần dần đỏ hoe lên, đột nhiên rơi xuống hai dòng nước mắt.
Anh khó hiểu, nhưng lập tức bước tới muốn ôm cô vỗ về vì luôn luôn cho rằng mang thai nhạy cảm, và cũng cùng lúc này hai bàn tay của cô đưa ra phía trước, đồ vật trên tay của cô xuất hiện khiến anh sửng sốt.
Không phải là chiếc bánh như cô đã nói, mà chính là chiếc hộp gỗ.
“ Chuyện gì anh cũng giấu giếm, lúc nào cũng để em tự biết.
Liên Dĩnh, em ghét anh lắm, đồ xấu xa...! ”
Vừa nãy nhìn thấy chiếc hộp gỗ trong tủ quần áo khiến cô rất tò mò, lúc mở ra xem thì cô ngỡ ngàng, ngạc nhiên, thậm chí là đến bàng hoàng.
Chuyện đã trôi qua hơn 20 năm, đáng lẽ cô cũng chẳng nhớ đâu, nhưng thật sự con búp bê này quá ấn tượng, quần áo nó mặc đều do chính tay bà Vũ may cho.
Và, năm đó ở công viên sau khi về nhà cô đã bị mẹ phạt úp mặt vào tường ba giờ đồng hồ, còn bị chọc ghẹo đến khi cả nhà biết cô đơn phương Phó Thành Quân mới thôi.
Thì ra, người con trai năm đó chính là anh, người cô tặng cho con búp bê mình yêu thích nhất khi đó chính là anh, Chử Liên Dĩnh!
“ Hiểu Châu, em đừng khóc, ảnh hưởng đến con.
”
“ Huhu, chuyện thế này...!hức...mà bảo đừng khóc...!huhu.
”
Vũ Hiểu Châu càng nói thì càng khóc lớn hơn, úp mặt vào ngực của Chử Liên Dĩnh nức nở lên từng cơn đau lòng.
Anh xót xa vuốt vuốt tấm lưng của cô, chính anh cũng đang rất xúc động, bồi hồi nhớ về khoảnh khắc năm ấy.
Ừm, chính xác là anh đã đắm say từ năm ấy!
...----------------...
Cuối cùng ngày sinh của Vũ Hiểu Châu cũng đến, như ước nguyện của hai vợ chồng, đứa bé chào đời trước khi căn biệt thự được hoàn thành.
Ngày đầu tiên dọn vào tổ ấm, Hiểu Châu vô cùng háo hức và hạnh phúc.
Niềm hạnh phúc nhân lên gấp vạn lần khi cũng chính đêm đó cô đã vỡ ối, đứa bé cất tiếng khóc chào đời dưới sự vật vã đau đớn của mẹ.
Chử Liên Dĩnh luôn nắm chặt tay của Hiểu Châu, bị cô càu cấu mỗi lần bác sĩ hô lên bảo rặn.
Thật sự lúc đó anh không có một cảm giác đau đớn, bởi vì đau đớn đó sao bằng với cô lúc ấy, dùng cả tính mạng để sinh con cho anh.
Nhưng mà...
Con của anh nó không thích anh!
Lần đầu ẩm con trai của mình trong tay anh xúc động đến chẳng kiềm nén được nước mắt, trong khi đó con trai của anh mặt mày nhăn nhó đỏ trạch, dùng sức