Trên sân thượng, Vũ Dịch Đức đứng nhìn xuống.
Hình ảnh Đặng Song Nhi vừa chạy vừa khóc làm tim anh đau thắt, cuộn tròn bàn tay đấm thật mạnh vào tường đến chảy máu.
“ Dịch Đức, anh bị làm sao vậy, tay của anh chảy máu rồi! ”
Thái Tuyết Như lo lắng chạy tới cầm lấy bàn tay đang chảy máu của Vũ Dịch Đức đưa lên xem.
Sắc mặt của anh liền thay đổi, nhếch môi cười lạnh nhìn xuống cô ta, ánh mắt đáng sợ như ma quỷ, lập tức vung tay khiến cô ta chao đảo ngã nhào xuống đất.
“ Anh Dịch Đức...!”
“ Câm miệng lại! ” Anh quát lên.
Thái Tuyết Như dứt khoát đứng dậy, tức giận chất vấn anh.
“ Anh nổi điên gì thế? Khi nãy anh bảo sẽ bù đắp cho em, bù đắp là thế này sao hả? ”
Vũ Dịch Đức bật cười nguy hiểm, ánh mắt lạnh ngắt chứa nhiều sát khí.
Mặc kệ bàn tay đang chảy máu, một lần giải quyết vấn đề với Thái Tuyết Như.
“ Bù đắp cho cô à...!Hừ...!Qua việc cô làm với vợ tôi, tôi chưa giết cô đã là may mắn lắm rồi! ”
“ Anh nói cái giống gì vậy? Em không hiểu! ”
“ Không hiểu ư? Cô thông minh lắm mà, nghĩ ra một câu chuyện thật hoàn hảo, nhưng cô quên tôi là ai rồi à? Vũ Dịch Đức này dễ để cô qua mặt lắm sao, hửm? ”
Lòng Thái Tuyết Như trỗi lên cảm giác bất an cực độ, nhưng vẫn cố ngoan cố, hắt mặt nói lại:
“ Em đã làm gì chứ, là anh tự nguyện muốn bù đắp cho em.! ”
“ Tôi sẽ cho cô biết, bù đắp của tôi là thế nào? ”
Vũ Dịch Đức một động tác nhanh nhẹn, tiến đến đưa tay bóp cổ của Thái Tuyết Như dồn vào thành lan can, chỉ cần một lực nữa của anh thì chắc chắn cô ta sẽ từ trên sân thượng rơi xuống.
Máu từng giọt rơi xuống nền, dính vào cổ và người của Thái Tuyết Như, nhưng một cảm giác đau đớn Vũ Dịch Đức cũng chẳng cảm nhận được, cơn nóng giận đã nhấn chìm hết mọi thứ.
Thái Tuyết Như cầm lấy tay anh ngăn cản, khó khăn nói ra:
“ Dịch Đức, dừng lại...!dừng lại.! ”
“...!”
“ Tại sao lại đối xử...với em như vậy...em thật lòng yêu anh mà! Những gì em làm, tất cả là do...em quá yêu anh! ”
Nghe được câu này của Thái Tuyết Như, Vũ Dịch Đức nhếch môi cười lạnh, xoay người cô ta lại nén thẳng xuống nền.
“ Thật lòng yêu tôi à? Nếu tôi chỉ là một thằng nhân viên quèn, đi xe đạp, ở trong căn nhà không bằng một phòng tắm cô có yêu tôi không? ”
“ Vậy anh nghĩ Đặng Song Nhi sẽ yêu anh nếu như anh chẳng có gì trong tay à? ”
Thái Tuyết Như ngông nghênh đứng dậy, cô ta ngạo mạn cười nhạt chẳng còn biết sợ hãi.
Cô ta đã nghe rất rõ và hiểu rõ những lời mà Vũ Dịch Đức vừa nói.
Hừ...
Thì ra, những lời anh nói khi nãy chẳng lời nào là thật lòng!
Được! Có chết cả hai cùng chết, nếu như cô chết Vũ