Vũ Dịch Đức thong thả, hai tay đút vào túi quần từ trên lầu đi xuống.
Xem ra anh đang rất sảng khoái, vui vẻ sau một đêm động phòng cuồng nhiệt với Đặng Song Nhi.
Bà Vũ ngồi nhâm nhi tách trà ở sofa sảnh lớn cùng với ông Vũ mà chúm chím cười mãi.
Anh bước tới, ngồi xuống đối diện với bà, bình thản rót trà vào tách cầm lên thưởng thức.
Bà Vũ hớn hở lên tiếng hỏi “ Song Nhi đâu rồi Dịch Đức?”
“ Mẹ biết rồi còn hỏi.”
Vũ Dịch Đức nhếch mép trả lời, thoải mái đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm.
Bà Vũ bật cười khoái chí, xem ra con trai bà không làm bà thất vọng.
Lúc đầu bà có một chút lo lắng, nhưng xem ra con trai bà không đem chuyện hôn nhân trọng đại ra đùa giỡn, mà thật lòng nghiêm túc với Song Nhi.
Phải rồi, Song Nhi vừa dễ thương, vừa ngoan hiền thế kia mà!
“ Mau lên phòng xem Song Nhi có cần con giúp gì không.
”
Bà Vũ đi sang, ngồi xuống cạnh Vũ Dịch Đức, đẩy đẩy cả người to lớn vạm vỡ của anh.
“ Cô ấy chưa dậy được đâu.
”
“ Đêm qua tại sao lại về, không phải khách sạn đã chuẩn bị phòng tân hôn cho hai đứa rồi sao? ”
Anh chép miệng, đặt tách trà xuống bàn.
“ Song Nhi muốn về...”
Hừ...
Vũ Dịch Đức nhếch môi cười, trong đầu nhớ lại đêm qua, lầm thầm trong miệng:
“ Không ngờ Song Nhi lại có thân hình mê người đến như vậy.”
“ Con nói gì? ”
Bà Vũ nhíu mày khó hiểu, nhích sát lại gần với anh.
Con trai bà bình thường ăn nói to rõ, dõng dạc, hôm nay nói gì bà chẳng nghe được.
“ Không gì ạ! ”
Ngồi nói chuyện với bà Vũ một lát thì Vũ Dịch Đức cũng đi lên phòng.
Vào phòng, anh khẽ cười khi nhìn thấy Đặng Song Nhi vẫn còn ngủ mê trên giường.
Thầm nhớ lại đêm qua cả hai đã có đêm tân hôn hoành tráng và mãnh liệt, làm cô ngây ngất, ngất ngây đến giờ vẫn chưa dậy nổi.
Giơ một bàn tay lên, Vũ Dịch Đức nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới được đeo ở ngón áp út.
Hướng tầm mắt nhìn sang Đặng Song Nhi, trên tay cô cũng đeo nhẫn cưới, nó là một cặp, như anh và cô bây giờ.
Anh biết rõ mình đang làm gì và muốn gì.
Nghiêm túc, anh rất nghiêm túc với cuộc hôn nhân này!
“ Ưm ~ ”
Đặng Song Nhi cựa mình, cơn đau rát ở dưới hạ thân và đau nhức ở vùng eo truyền tới.
Nhăn nhăn nhắm nhắm đôi mắt, cố gắng thích nghi với ánh nắng gắt rọi vào.
Đột nhiên, rèm cửa tự động được kéo lại.
Song Nhi bất ngờ mở to đôi mắt, ngẩng đầu lên nhìn.
Vũ Dịch Đức bật cười, quăng điều khiển xuống sofa.
Bước tới ngồi xuống mép giường, lên tiếng hỏi:
“ Khi nãy tôi quên đóng rèm cửa lại, lần sau sẽ để ý hơn! ”
Đặng Song Nhi e thẹn ôm chiếc chăn vào ngực, cúi mặt lắc đầu.
“ Không sao, cũng trễ...ơ mấy giờ rồi ạ? ”
Song Nhi thay đổi giọng điệu chỉ trong tích tắc vài giây, ngẩng đầu nhìn dáo dác tìm đồng hồ.
8h45.
Con số này như cục tạ rơi xuống ngay đầu Đặng Song Nhi.
Cô bắt đầu lính quýnh, khuôn mặt đỏ lên như sắp khóc, bấu chặt chiếc chăn không biết nên làm gì.
Vũ Dịch Đức nhích người lại gần, đem tóc của Đặng Song Nhi ra sau lưng vào vuốt lại mái tóc