•Cạch...!
Ực...Ực...!Ực...!
Vũ Dịch Đức cầm nguyên chai rượu uống ừng ực như nước lã, đi liêu xiêu vào phòng.
Bật đèn lên, Vũ Dịch Đức lại sofa ngồi phịch xuống, chiếc bánh kem vẫn còn nằm đó.
Vừa đưa chai rượu lên miệng, vừa nhìn vào ảnh cưới của cả hai được treo trên tường ở đầu giường.
Ực...!Ực...!Ực...!
“ Song Nhi, anh sai rồi, anh rất sai...!Em đang phạt anh có phải không? ”
“ Em mắng anh cũng được, đánh anh cũng được...nhưng xin em đừng phạt anh bằng cách hết yêu anh! ”
Ực...Ực...!Ực...!
“ Không phải em từng nói mai sau dù sướng hay khổ, dù anh có trắng tay, hay dù là thế nào đi chăng nữa em vẫn sẽ bên cạnh anh và yêu anh mà...Tại sao em nói nhưng không giữ lời vậy Song Nhi?”
Ực...!
“ Anh không có một chân đạp hai thuyền, anh không có phản bội em, anh không có, anh hoàn toàn không có...”
Ực...!Ực...!
Vũ Dịch Đức nói chuyện một mình như kẻ ngốc, hiện tại anh còn đau hơn lúc anh vừa tỉnh lại sau khi phẫu thuật.
Nhưng chính anh đã hại anh, anh đã sa ngã đánh mất trái tim mình bằng chính sự ngại ngùng, nhút nhát đáng yêu và tình yêu chân thành của Đặng Song Nhi.
Nếu như mọi thứ đi theo những gì anh sắp xếp, chỉ cần 10 ngày anh và cô đã có thể tái hợp bên nhau.
Nhưng đôi khi chỉ cần xa nhau một giờ, là mất nhau một đời!
Anh và cô chính là như thế!
Nhưng xem ra mọi thứ đã được ơn trên an bài.
Ngày anh từ Mỹ về, là ngày Song Nhi bị bắt cóc, anh lại có cảm nhận Ngô Tân Vinh thích cô.
Nếu không có những chuyện đó, anh đã làm khác.
Yêu rồi, có mấy ai muốn cho người mình yêu đau khổ, cả đời phải sống trong quá khứ chẳng thể mở lòng yêu đương.!
Anh đã hao công tổn sức đẩy Song Nhi ra khỏi anh, làm cô ghét anh, hận anh và anh đã vô cùng thành công!
• Cốc...!cốc...!
“ Dịch Đức, ba vào được không con? ”
Ông Vũ gõ cửa phòng ngủ, khi nãy người làm trong nhà đã lên nói cho ông biết, rằng thiếu gia vừa về đã vào phòng bếp lấy rượu, vừa đi vừa uống, lảm nhảm một mình.
Cũng may bà Vũ đã ngủ, nếu không lại lo lắng một trận, cả đêm mất ngủ.!
“ Ba vào đi.
”
Vũ Dịch Đức thu lại dáng vẻ nửa điên nửa tỉnh khi nãy, nhưng ánh mắt của anh chẳng thể giấu được, phủ đầy những tổn thương.
Ông Vũ mở cửa đi vào, âm thầm thở dài khi nhìn vào mắt anh.
Bước lại sofa, ngồi xuống cạnh anh.
“ Sao lại uống rượu? Dịch Đức à, con đừng tạo áp lực cho mình việc phải giữ bằng được Vũ Thị.
Ba biết con đã cố gắng hết sức, ông bà cũng biết và sẽ không trách con.
”
“ Có phải con rất vô dụng không? ”
Vũ Dịch Đức đặt chai rượu lên bàn, đưa tầm mắt nhìn ra ngoài.
Ông Vũ nhìn anh, vỗ vai anh động viên trả lời:
“ Con luôn là niềm tự hào của ba mẹ và ông bà...Còn sức khỏe, là còn cơ hội.
Ngày trước ông con cũng từng khuyên ba như vậy.
Đã làm kinh doanh, là phải chấp nhận sóng gió, khó khăn, thất bại.
Ba đã từng trải qua tâm trạng của con bây giờ, ba hiểu! ”
Vũ Dịch Đức gục mặt xuống không dám để ông Vũ nhìn thấy nổi niềm hay bất lực trong anh.
Tại anh mà Vũ Thị gặp khó khăn, nếu nó là do anh gầy dựng, anh sẽ không thấy tội lỗi hay quá nhiều hối tiếc.
Nhưng Vũ Thị là do ông bà nội của anh cực khổ thành lập, nhìn nó sụp đỗ, cõi lòng anh như bị xé tan nát.
“ Dịch Đức, con không nên uống nhiều rượu, không tốt cho sức khỏe của con.
Mẹ con biết, sẽ lo lắng cho xem! ”
Vũ Dịch Đức quyết định