Lặng lẽ âm thầm rời khỏi nơi đó, Ngô Tân Vinh cùng với thuộc hạ thân cận của mình đến nơi đã bắt giữ Vũ Dịch Đức.1
Bước vào, ông Thái đang nói chuyện điện thoại với ai đó, đám người kia thì ngủ lăn dưới nền.
Ngô Tân Vinh nhìn sang Vũ Dịch Đức, bộ dạng thê thảm, hai tay bị trói ngược, đang gục mặt xuống, trên trán đầm đìa mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể đang run run.
“ Lại xem cậu ta thế nào? ”
Ngô Tân Vinh hắt mặt, ra lệnh với thuộc hạ.
Họ tiến đến, kiểm tra vết thương cho anh.
“ Anh ta bị sốt rồi, vết thương thì không quá nghiêm trọng, không chết được.! ”
Nghe được giọng nói của người lạ, ông Thái cúp máy xoay người lại nhìn.
“ Cháu đến sao? Không phải nói mọi thứ còn lại tùy chú giải quyết hay sao? ”1
Ngô Tân Vinh im lặng không trả lời, híp mắt nhìn Vũ Dịch Đức đang mê man.
Chỉ có Vũ Dịch Đức mãi mãi biến mất, Đặng Song Nhi sẽ từ từ quên đi, nhưng đó là suy nghĩ của anh ta mấy ngày trước.1
Cả đêm Song Nhi đòi sống đòi chết theo Vũ Dịch Đức, chưa quên được thì họ đã đoàn tụ bên nhau ở thế giới khác rồi!
“ Cởi trói cho cậu ta đi! ”
Ngô Tân Vinh ra lệnh với thuộc hạ, xem lời nói của ông Thái như gió thoảng mây trôi.
Ông Thái ngăn lại, đám người của ông ta cũng thức giấc, quay quanh Vũ Dịch Đức.
“ Tại sao lại cởi trói? ”
“ Ngô Tân Vinh này làm gì phải thưa qua ông à? Ông nghĩ mình là ai? ”
“ Thì ra là mày đã thay đổi suy nghĩ, muốn làm người tốt.
Ngô Tân Vinh, tay mày đâu còn sạch sẽ, thêm nó thì đã là gì.
Nó chết rồi, người mày thương sẽ thuộc về mày! ”1
Vẻ mặt của Ngô Tân Vinh trở nên băn khoăn sau câu nói đó, anh ta mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, híp mắt nhìn Vũ Dịch Đức chăm chú suy nghĩ.
Lúc này, Vũ Dịch Đức mơ màng tỉnh lại.
Nhìn thấy Ngô Tân Vinh xuất hiện, anh cười nhạt nhòa yếu ớt.
“ Cậu cười cái gì? ”
Ngô Tân Vinh lên tiếng hỏi, thái độ cực kỳ khó chịu, lòng anh ta đang đấu tranh gào thét.
Đến ngay cả ông Nam Cung còn hứa gã Song Nhi, anh ta thật không cam tâm vuột mất cơ hội ngàn năm có một này.!1
“ Cười vì anh đã chiến thắng rồi! ”
“ Cậu không sợ chết à? ”
Ngô Tân Vinh đứng dậy, tiến lại gần Vũ Dịch Đức.
Nhếch mép, đưa tay lên giật đứt sợi dây chuyền trên cổ anh.
“ Anh làm trò gì vậy? ”
Vũ Dịch Đức tức giận, dùng sức vừng vẫy, muốn lấy lại sợi dây chuyền của mình.
Nó sẽ chẳng có giá trị nếu như không có chiếc nhẫn của Song Nhi.
“ Cậu yêu Song Nhi lắm sao? ”1
“ Mau trả lại cho tôi, anh có Song Nhi rồi, anh lấy thứ đó của tôi để làm gì? Tôi không giành Song Nhi với anh nữa đâu, tôi thua anh rồi.
”1
Giọng nói của Vũ Dịch Đức phủ lên một màu đau thương rõ rệt, đôi mắt anh đỏ au, nhìn không rời khỏi chiếc nhẫn cưới trên tay của Ngô Tân Vinh dù là một giây.
“ Không giành ư? ”
“ Nếu cô ấy yêu anh, anh đem lại hạnh phúc cho cô ấy thì tôi hà cớ gì phải chen chân vào phá hoại hạnh phúc của