Đặng Song Nhi thấy Vũ Dịch Đức muốn ngủ nên cô cũng tranh thủ đi về thay đồ, nấu ăn.
Bộ đồ trên người cô đang mặc là của hôm qua, áo khoác thì bị cô làm ướt nên mặc đỡ áo vest của Nam Cung Nhật Đăng.
Trở về Nam Cung gia, việc đầu tiên Song Nhi làm chính là tháo chiếc nhẫn của Ngô Tân Vinh ra.
Sau đó thay đồ sạch sẽ rồi chạy xuống bếp nấu ăn đem vào bệnh viện cho Vũ Dịch Đức.
Bước xuống, người làm đem bức tranh đến cho cô, nghiêng đầu e dè lên tiếng hỏi:
“ Tiểu thư, bức tranh này...? ”
“ Đưa cho tôi! ”
Đặng Song Nhi đưa tay nhận lấy, nâng niu như báo vật, ôm nó quay ngược lên phòng.
Ngồi xuống sofa nhìn ngắm, đưa tay vuốt ve bức tranh, miệng cười chúm chím đáng yêu:
“ Anh ấy vẽ đẹp nhỉ.! ”
Đứng dậy, Đặng Song Nhi nhìn xung quanh căn phòng, tìm kiếm chỗ treo bức tranh này lên.
Nhưng rồi cô có suy nghĩ ‘ mai mốt cũng về bên đó, cũng đem bức tranh này về, cần gì suy nghĩ cho tốn thời gian nhỉ.
’
Thế là cô treo đại bức tranh lên tường, chạy xuống dưới nhà tranh thủ nấu ăn mang đến bệnh viện.
Hiện tại cô chỉ muốn bên cạnh chăm sóc cho chồng, nửa bước cũng không muốn rời.
Đặng Song Nhi tự mình nấu súp, gọt sẵn trái cây, sắp xếp cẩn thận cho vào túi giấy.
Cô mang ra bên ngoài đặt xuống bàn, định lên phòng lấy túi xách thì chợt thấy ông Nam Cung trên lầu đi xuống.
Ông lên tiếng hỏi:
“ Con định vào bệnh viện sao Hiểu An? ”
“ Dạ, anh ấy là chồng con, con phải bên cạnh chăm sóc cho anh ấy! ”
Ông Nam Cung thở dài ngồi xuống, những khúc mắc ông cho người điều tra nhưng chưa có kết quả, phải đợi rõ ràng ông mới yên tâm giao Song Nhi cho Vũ Dịch Đức.
Cô giống hệt như mẹ, tin tưởng vào người đàn ông mình yêu tuyệt đối.
Chỉ vài câu nói của bọn họ, cô đã chọn tin tưởng, bỏ qua, quay về bên Vũ Dịch Đức!
“ Ba không thích anh ấy sao ạ? Nhưng anh ấy là chồng của con, là người con yêu.! ”
“ Vấn đề không phải là ba thích hay không, mà là họ có nói thật hay không.
Hiểu An, con bây giờ là tiểu thư Nam Cung gia, họ bịa chuyện muốn lừa gạt con, lợi dụng con thì sao? ”
“ Không có đâu ạ, anh Đức và ba mẹ chồng của con không phải là loại người như vậy.
”
Ông Nam Cung giơ tay đầu hàng chịu thua luôn với Đặng Song Nhi.
Nói ra câu nào, binh chầm chập câu nấy.
Thật tình là ông thích Ngô Tân Vinh hơn Vũ Dịch Đức vì anh ta vừa thông minh tài giỏi, ông lại vừa hiểu tính tình anh ta, hợp về hoàn cảnh tính chất công việc, ở rễ lại càng được.
Nhưng ông cũng hiểu, hôn nhân không có tình yêu chẳng khác nào sống trong địa ngục.
“ Con ngủ một giấc rồi hãy đi, đêm qua tới giờ...!”
“ Thôi ạ, con lên phòng lấy túi xách.
”
- ---------------
Đến bệnh viện, Đặng Song Nhi gấp gáp bước đi, nhanh chóng đến phòng bệnh của Vũ Dịch Đức.
Cánh cửa