Sau một trận sượng sùng thì Lý Thiên đã bị vợ bắt về khách sạn, đến Phó Tôn Trạch và Sở Kiều Ân hết mực ngăn lại cũng không được, chỉ biết thầm cầu nguyện cho anh sống sót trở về Mỹ.
Lúc này, Vũ Dịch Đức nói chuyện với vợ chồng của Mặc Thiệu Viễn, Đặng Song Nhi tranh thủ đi tìm gì đó cho vào trong bụng.
Từ hôm đến tập đoàn đến giờ cô chỉ ăn qua loa cho có, có bữa còn bỏ.
Lấy một chiếc bánh ngọt và một ly nước lọc, Đặng Song Nhi ăn uống trông rất ngon lành.
Ngô Tân Vinh đi lại, ngồi xuống gần cô, lên tiếng hỏi thăm:
“ Em và cậu ta thế nào rồi? ”
“ Bình thường rồi anh, cảm ơn anh thật nhiều! ”
Đặng Song Nhi mỉm cười dễ thương đáp lại, đột nhiên Ngô Tân Vinh đưa tay lên, lau nhẹ khóe miệng dính bánh ngọt cho cô.
Hành động thân mật, dịu dàng đó đã được Vũ Dịch Đức thu hết vào trong mắt.
Nhưng anh im lặng đứng từ xa quan sát, xem biểu hiện của Song Nhi thế nào.
“ Ui, dính gì sao ạ? ”
Vẻ mặt ngạc nhiên, Đặng Song Nhi đưa tay sờ lên, Ngô Tân Vinh gật đầu như trả lời câu hỏi của cô.
“ Cảm ơn anh! ”
“ Em ăn đi, anh về trước nhé, anh đến cũng lâu rồi! ”
“ Dạ, tạm biệt anh! ”
Đặng Song Nhi vẫy tay chào, ánh mắt đầy sự trân trọng và biết ơn.
Cả hai bây giờ xem nhau như anh em, mối quan hệ không hơn không kém.!
•••
Ở đó thêm một lát thì Vũ Dịch Đức và Đặng Song Nhi cũng lên xe đi về Vũ gia.
Cả hai tay trong tay đi vào, Song Nhi lo sợ cúi đầu chào ông bà Vũ.
“ Ba mẹ! ”
Ông bà Vũ lặng thinh nhìn nhau.
Thấy thế, Song Nhi chạy tới ngồi cạnh bà Vũ, ôm chầm lấy bà năn nỉ.
“ Ba mẹ đừng giận Song Nhi nữa ạ, con biết lỗi rồi! ”
“ Ba mẹ, cô ấy không cố ý làm vậy đâu, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi.
Lỗi cũng là do con! ”
Vũ Dịch Đức lên tiếng bảo vệ khi thấy sắc mặt của ông bà Vũ lạnh tanh.
Ông bà không giận cô, chỉ là có chút thất vọng, buồn về cách cư xử của cô đối với ông bà.
Hôm đó ông bà ngồi đợi từ sáng đến chiều, chỉ mong cô suy nghĩ lại, xuống gặp mặt ông bà một lát nhưng cũng không có.
Cô trách ông bà không biết dạy con hay sao?
“ Ba mẹ, con xin lỗi! ”
Đặng Song Nhi mếu máo tủi thân bật khóc, đột ngột quỳ xuống dưới chân bà Vũ.
Vũ Dịch Đức chạy tới, khom người kéo cô đứng lên nhưng cô kiên quyết phủi tay anh ra, muốn quỳ tạ lỗi.
“ Đúng dậy đi con, ba mẹ không có giận con đâu.
”
Bà Vũ ôm cô đứng dậy, khẽ lau nước mắt cho cô.
Bà lúc nào cũng thương cô, có thương nên mới có thất vọng, nhưng Song Nhi đã biết lỗi nên ông bà cũng không muốn để ở trong lòng.
Nước mắt lăn tăn rơi xuống gò má, ánh mắt tha thiết nhìn ông Vũ.
Lúc này, ông lên tiếng hỏi Vũ Dịch Đức:
“ Con có thật lòng yêu Song Nhi không? Lần này con phải trả lời nghiêm túc, thành thật trước ba mẹ và cả Song Nhi.! ”
Đặng Song Nhi nhìn sang Vũ Dịch Đức, mím môi chờ đợi câu trả lời của anh.
Hơn một năm về trước, ông Vũ cũng hỏi câu tương tự như thế này, câu trả lời của anh là không, người anh yêu