Khuôn mặt của Đặng Song Nhi chẳng thể giấu được sự buồn bã, nhưng vẫn cố kiềm lòng để cho Vũ Dịch Đức đi công tác.
“ Chỉ một tuần thôi mà.
”
Vũ Dịch Đức véo mặt, ánh mắt ngập tràn sự cưng chiều, yêu thương.
“ Đau em! ”
Đặng Song Nhi đánh nhẹ lên ngực, sau đó tiếp tục thắt caravat và sửa lại cổ áo ngay ngắn cho anh, lên tiếng căn dặn:
“ Anh nhớ ăn uống đàng hoàng, không được thức khuya làm việc...ờm...khi nào rảnh là phải gọi về cho em.
”
“ Anh nhớ rồi.
”
Vũ Dịch Đức vòng tay ra sau ôm lấy eo của Song Nhi kéo đến, cô chống tay lên ngực anh, chớp chớp mắt mấy cái thắc mắc anh định làm gì.
Dạo này Vũ Dịch Đức không tha cho cô ngày nào, mệt lắm cũng làm xà quần một trận mới chịu đi ngủ.
Thấy anh thiếu thốn cũng tội nghiệp, cô lại dễ mềm lòng, hôn hít một lúc là cô giơ tay đầu hàng chịu thua, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Bởi, lấy phải một người chồng có nhu cầu sinh lý cao cũng mệt mỏi lắm cơ, có sung sướng gì đâu...!huhu!
Vũ Dịch Đức chỉ tay vào mặt, nhướn mày yêu cầu:
“ Hôn anh một cái.
”
• Chụt...
Đặng Song Nhi nhướn người lên hôn vào gò má của Vũ Dịch Đức, anh mỉm cười hài lòng, dồn ép cô vào tường, vuốt ve khuôn mặt diễm lệ trắng hồng tự nhiên, yêu nghiệt lên tiếng:
“ Đột nhiên anh muốn...!”
“ Đêm qua đủ rồi, anh đừng đòi hỏi quá mức như thế.
”
“ Vợ chồng nào không như thế, đâu phải riêng anh, đúng không? ”
Chết rồi...!chết rồi, cô sắp bị nụ cười và ánh tha thiết của anh làm cho tan chảy, mềm lòng rồi!
Nhưng mà...xa nhau một tuần, đáp ứng cho anh một chút cũng được!
“ Ờm...!”
• Reng reng...
“ Tôi nghe.
”
Vũ Dịch Đức một tay cầm điện thoại đưa lên tai, một tay chống bên tường, dù bận rộn như thế nhưng ánh mắt trìu mến vẫn dành cho Song Nhi.
“...”
“ Được, tôi xuống liền.
”
Vũ Dịch Đức cau mày cúp máy, bỏ điện thoại vào trong túi quần, cúi xuống đặt nụ hôn vào đôi môi mềm mại của Song Nhi.
Nụ hôn ngọt ngào đơn giản thể hiện tình yêu thương, hoàn toàn không hề có chứa dục vọng.
“ Anh phải đi rồi.
”
“ Dạ! ”
Giọng nói của Đặng Song Nhi có chút nghẹn ngào, ôm chặt lấy cánh tay của Vũ Dịch Đức, cùng anh xuống nhà.
Tiễn anh ra xe, đôi mắt đỏ au lên, lưu luyến bịn rịn không muốn buông tay.
Nỗi ám ảnh lần trước cứ bám lấy tâm trí cô, khiến cô sợ hãi vô cùng.
“ Ngoan, anh đi công tác thật mà! ”
Vũ Dịch Đức nở nụ cười quyến luyến, hai tay đặt lên bã vai, hôn mạnh lên trán, sau đó kéo ôm vào lòng.
Chưa lần nào đi công tác lại phải khó khăn thế này, chẳng muốn xa vợ một chút nào cả!
“ Trễ rồi, anh phải đi! ”
Hít lấy một hơi lấy sự quyết tâm, buông Song Nhi ra, mở cửa ngồi vào trong xe.
“ Tạm biệt! ”
Đặng Song Nhi nở nụ cười có chút gượng gạo cho anh yên tâm, vẫy tay chào anh.
Chiếc xe lái ra khỏi cổng cũng