Ngày hôm sau, ông Chử qua Vũ gia để bàn bạc việc hôn sự cho con trai.
Vũ Hiểu Châu biết được liền tức giận, nổi nóng với ba mẹ, bỏ lên phòng không chịu đi xuống gặp ông Chử và Chử Liên Dĩnh.
“ Anh chị Vũ à, chuyện của bọn trẻ tôi thật tình cũng không biết nói sao, tôi thành thật xin lỗi.
Nếu anh chị không chê gia đình tôi, không chê Liên Dĩnh thì để cho hai đứa trẻ kết hôn, anh chị nghĩ sao? ”
Sau khi nghe ông Chử nói xong, ông bà Vũ hiểu ý nhìn nhau khó xử.
Không ngờ Chử Liên Dĩnh lại nhanh đến vậy, ông vừa bảo hôm qua, hôm nay đã kêu ba qua bàn bạc chuyện hôn sự, trong khi gia đình còn chưa thuyết phục được Hiểu Châu chấp nhận cuộc hôn nhân này.
“ Anh Chử à, chuyện xảy ra hôm đó Liên Dĩnh hoàn toàn không có lỗi.
Còn việc cho cả hai kết hôn thì đợi thêm một thời gian nữa.
”
Chử Liên Dĩnh cau mày nhìn ông Vũ, rõ ràng hôm qua đồng ý, vậy mà hôm nay lại bảo đợi thêm thời gian, anh đã nhìn nhầm ba vợ rồi ư?
Cũng có một chút mất mặt, ông Vũ ho khan rồi tiếp tục lên tiếng:
“ Thật ra Hiểu Châu không cần Liên Dĩnh chịu trách nhiệm! ”
“ Vậy à.
”
Ông Chử nhìn sang Chử Liên Dĩnh, hai ba con nhìn nhau, sau đó ông ấy lại nói:
“ Dù sao Hiểu Châu cũng là con gái, bị tung hình ảnh nhạy cảm lên mạng xã hội và bị bàn tán là điều không hay chút nào, hai đứa cũng đến tuổi lập gia đình, mong anh chị suy nghĩ thật kỹ.
”
Ông bà Vũ là người hiểu vấn đề này rõ nhất, cũng là người đau lòng nhất.
Danh tiếng con gái của mình bị người khác nói rằng hư hỏng, ai mà không xót chứ.
Tuy Liên Dĩnh cũng tuyên bố rằng cả hai chuẩn bị kết hôn, việc vào khách sạn cùng nhau không phải vấn đề to lớn, nhưng những lời khẳng định khó nghe, dè bĩu, chê cười cũng xuất hiện không ít, với lại hình ảnh đó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cô sau này.
Chuyện này lỗi hoàn toàn do Lý Hiển, nhưng biết sao đây khi anh ta là con trai của bạn thân ông Vũ, ông Lý (Lý Thiên) cũng có ơn với gia đình.
Lúc này, đột nhiên Vũ Hiểu Châu từ trên phòng bước xuống, đứng ở phía cầu thang nhìn chầm chầm vào người của Chử Liên Dĩnh, không rõ là ý gì.
Cô chậm rãi đi lại, lễ phép cúi đầu trước ông Chử, lên tiếng:
“ Chú! ”
Ông Chử gật đầu, quan sát Hiểu Châu.
Từng gặp cô một hai lần nhưng ông không có để ý, nhưng hiện tại thì ông cực kỳ hài lòng về cô con dâu tương lai này.
Gia đình danh giá, có học thức, xinh đẹp, đầy đủ những điều ông cần!
“ Ba mẹ, con nghe theo ba mẹ sắp xếp! ”
Câu nói của Vũ Hiểu Châu khiến ai ai cũng vui mừng, đặc biệt là Chử Liên Dĩnh, trong đôi mắt đã lấp lánh hạnh phúc nhìn người con gái đã thuộc về mình.
Đêm qua và cả hôm nay cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện hôn sự này, kể cả đọc những lời bình luận ác ý trên mạng xã hội.
Họ chê cười cô, bảo cô đường đường là tiểu thư Vũ gia danh giá nhưng hư thân mất nết, qua đêm với đàn ông ở khách sạn còn bị tung hình ảnh.
Cô đồng ý, không những lấy lại thanh danh cho mình, còn giữ danh tiếng cho Vũ gia và nhà ngoại là Nam Cung gia nữa, không thể vì cô mà bị ảnh hưởng, chịu tiếng xấu khi có một người cháu, người con là cô được.
•••
Sau khi Vũ Hiểu Châu tự nguyện đồng ý, ông Chử và ông bà Vũ quyết định chọn cuối tháng sau là ngày kết hôn, tiệc đính hôn thì đầu tháng được tổ chức tại Vũ gia, hai bên gia đình đã công khai thông tin với báo chí truyền thông ngay sau đó.
Ngày đính hôn thì chỉ còn hơn hai tuần nữa, thế nên Chử Liên Dĩnh gấp gáp đưa cô đi may váy cưới.
Cả buổi bên cạnh, tiếp xúc, va chạm, nhưng Vũ Hiểu Châu vẫn cứ im lặng, thẩn thờ, không tập trung, gương mặt cũng không thể hiện một chút hạnh phúc, hay trong lòng nôn nao, mong đợi mặc dù là đang chuẩn bị cho ngày trọng đại của cuộc đời mình.
Xong xuôi tất cả mọi thứ cũng đã đến bữa trưa, thế nên chiếc xe Mercedes màu đen của Chử Liên Dĩnh dừng lại trước một nhà hàng, nhìn sang cô đang ngồi ở bên ghế lái phụ lên tiếng:
“ Chúng ta ăn trưa rồi hãy về.
”
Vũ Hiểu Châu gật đầu, tháo dây thắt an toàn cho mình rồi mở cửa bước ra khỏi xe.
Thật ra cô đang suy nghĩ và đấu tranh một việc, không biết mở lời với Chử Liên Dĩnh thế nào.
Cả hai đi vào phòng ăn, thức ăn đã được nhân viên bày biện đẹp mắt trên bàn, và cũng đang thưởng thức từng món.
“ Em ăn đi, ốm quá mặc váy cưới cũng không được đẹp.
”
Chử Liên Dĩnh gấp thức ăn vào bát cho Hiểu Châu, cô bất giác chợt nhìn lên anh, sau đó mím môi gục đầu tiếp tục ăn phần trong bát, cố gắng nuốt xuống.
“ Em có việc gì muốn nói sao? ”
Nhận được câu hỏi từ người đối diện, Hiểu Châu khó xử nhìn lên anh lần nữa.
Rõ ràng chuyện này chẳng liên quan gì đến anh, chấp nhận kết hôn để bảo vệ danh tiếng cho cô đã tốt lắm rồi, vậy nên cô làm sao dám đưa ra yêu cầu.
Nhưng, cô không yêu anh, cô không biết làm vợ chồng với nhau kiểu gì nữa, chỉ đang ràng buộc cuộc sống của cả hai.
“ Tôi...!Tôi...!”
“ Em nói đi.
”
“ Cảm ơn anh! ”
Chử Liên Dĩnh bật cười, lên tiếng:
“ Dẫu sao người được lợi vẫn là tôi.
”
Vũ Hiểu Châu nhắm mắt đấu tranh, sau đó hít một hơi thật sâu nói ra lòng