Ta có một hộp gấm đậu đỏ, tỏa hương xạ hương nồng nàn;
Nếu ta tặng chàng, chàng nhất định phải thưởng cho ta một hộp gấm tương tư.
Nếu không, chàng sẽ tâm tan xương nát, đêm về chẳng thể ngủ yên.
Nam Thân.
Ta có một hộp gấm đậu đỏ, tỏa hương xạ hương nồng nàn;
Nếu ta tặng chàng, chàng nhất định phải thưởng cho ta một hộp gấm tương tư.
Nếu không, chàng sẽ tâm tan xương nát, đêm về chẳng thể ngủ yên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nam Thân.” - Tương Tư nhặt lấy một bông hoa lựu màu đỏ nhạt dưới gốc cây, đứng tựa người lên cạnh cửa, trên chiếc váy hồng đang xòe ra có thêu hoa li ti đỏ thẫm.
Nam Thân quay đầu lại, đầu mày khóe mắt cong cong thon dài: “Tương Tư, cô đến trễ.”
Khi đó Tương Tư đứng ngược sáng nhìn chàng. Chắc chắn là Nam Thân được nhật nguyệt nuông chiều đây: ánh dương rực rỡ chiếu lên dung nhan sạch sẽ của chàng mạ thêm một lớp vàng óng ánh, ửng lên một tầng ánh sáng nhấp nhô.
“Ngươi nên biết rõ chứ, nhà của ngươi cách nhà của ta xa đến vậy.” - Tương Tư khẽ vén vạt váy nhảy qua bậc cửa, nở nụ cười xinh đẹp với chàng: “Rõ là vướng chân, ngày nào đó ta sẽ té ngã không chừng.”
“Ai bảo cô đi đứng mà lại nhảy nhót không yên như thế, ngã một lần mới tốt lên được.” - Nam Thân khẽ vuốt ve chơi đùa với bông hoa lựu mà Tương Tư vừa nhét vào trong lòng chàng, khẽ mỉm cười nghiêng người nhìn cô: “Té thêm lần nữa thì cô nên ở lại nhà của ta đi cho tiện, không thể chạy thoát đâu!”
Tương Tư giả vờ không nghe thấy, tự nhiên đi đến ngồi xuống bên cạnh chàng, lật xem Ngũ Đại từ mà Nam Thân thích nhất. Lật tới một trang nào đó, nàng chỉ vào “Sinh Tra Tử” của Chu Hi Tể:
Tân nguyệt khúc như mi, vị hữu đoàn viên ý.
Hồng đậu bất kham khán, mãn nhãn tương tư lệ.
Chung nhật phách đào nhương, nhân tại tâm nhi lí.
Lưỡng đóa cách tường hoa, sớm vãn thành liên lí.
Trăng non giống như hàng mi, không mang ý nghĩa đoàn viên (tròn)
Không đành lòng nhìn từng hạt đậu đỏ, người tương tư hái mắt đẫm lệ mơ màng.
Cả ngày đều bổ quả hạch đào, ý trung nhân thiên hạ trong lòng ta.
Hai đóa hoa nhỏ cách bởi tường ngăn, sớm muộn cũng sẽ liền cành (kết thành vợ chồng)
“Một người con gái tốt ngốc nghếch đáng thương, có lẽ cuối cùng vẫn không đợi được người mình thương.”
“Tương Tư, vậy còn cô, có đợi được đến lúc đó không?” - Nam Thân cười như có như không nhìn cô.
Tương Tư cúi đầu cười, từ trong người lấy ra một hộp gấm, chầm chậm đưa cho chàng: “Chàng nhận đi, khi ta trở lại mà đậu đỏ có thể sắp đầy trong tráp