Đầu tháng năm, khắp sân trường đã râm ran tiếng ve kêu, hoa phượng nở bao phủ dọc lối đi, những cánh hoa đỏ thi thoảng theo gió thổi qua mà rơi xuống mặt đất.1
Hơn năm giờ rưỡi chiều, sân trường đã vắng bóng người, Mộc Tịnh Kỳ chia tay với bạn học trực lớp cùng, một mình đi từ sảnh chính đến sân bóng rổ.1
Từ phía ngoài hàng rào, Mộc Tịnh Kỳ đưa mắt nhìn vào nhóm thanh niên hơn mười người đang chơi bóng trong sân.
Cô dễ dàng định vị được Khưu Dĩnh Ninh giữa đám đông, liền cất tiếng gọi: “Ninh à! Về thôi!”
Vóc dáng Khưu Dĩnh Ninh cao ráo hơn một mét tám, bề ngoài có hơi gầy, gương mặt sáng sủa điển trai, ánh mắt hững hờ mang vài phần lạnh nhạt.
Ném trái bóng vào rổ, Khưu Dĩnh Ninh lắc tay với bạn rồi thong dong rời sân, vạt áo sơ mi trắng đã bỏ ra ngoài quần để tiện vận động.
Anh vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán ra sau, đến chỗ ghế gỗ lấy ba lô của mình ra về.1
Ngay khi Khưu Dĩnh Ninh cầm ba lô lên, bỗng nhiên xuất hiện hai nữ sinh đi đến cười thẹn thùng đưa nước cho anh.
Khưu Dĩnh Ninh thờ ơ từ chối, nhanh chóng rời khỏi sân bóng đến chỗ Mộc Tịnh Kỳ đang đợi.
“Lâu quá, làm như rùa bò đấy!” Khưu Dĩnh Ninh đi đến gần, vừa mở miệng chê bai vừa giơ tay lấy bình nước giữ nhiệt màu trắng bên hông ba lô Mộc Tịnh Kỳ đang đeo mở ra uống.
“Mình bảo cậu về trước rồi mà.” Mộc Tịnh Kỳ mỉm cười, ánh mắt có chút sáng lên, thành thật khai báo: “Ban nãy trực lớp xong bọn mình có ở lại chụp hình nên hơi trễ một chút.”1
Khưu Dĩnh Ninh không nói gì nữa chỉ lườm nhanh Mộc Tịnh Kỳ một cái, uống nước xong đóng nắp nhét lại vào ba lô của cô.
Cùng đón xe buýt về nhà, đã qua giờ cao điểm tan tầm nên khách trên xe chỉ loe hoe tầm năm sáu người.
Mộc Tịnh Kỳ lên xe trước, đảm nhiệm công việc thanh toán mua vé cho cả hai, sau đó chọn chỗ cạnh cửa sổ có hai ghế trống ngồi xuống.
Khưu Dĩnh Ninh ngồi xuống bên cạnh, mặt nhăn mày nhó khó chịu than vãn: “Nóng quá!”
Vừa nói anh vừa quay qua lục ba lô của Mộc Tịnh Kỳ đang đặt trên đùi cô để tìm quạt pin.
Mộc Tịnh Kỳ mới nhìn đã hiểu, lập tức nói: “Cậu xài cả buổi trưa hết pin rồi.”
Khưu Dĩnh Ninh thu tay về, buồn bực ra mặt.
Chỉ sau khi đến sống cùng gia đình Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ mới biết cha mẹ Khưu nuôi anh lớn không dễ chút nào.
Con người Khưu Dĩnh Ninh, dù nóng hay lạnh, dù ăn cay hay ngọt đều rất khó chiều.
Thế nên từ ngày trời bắt đầu nóng lên, Khưu Dĩnh Ninh đã nhét quạt pin vào ba lô Mộc Tịnh Kỳ để cô nhớ mang theo và về sạc pin cho anh.
Hoặc thỉnh thoảng có món đồ gì cần thiết anh đều sẽ bỏ vào ba lô cô, sau đó anh không cần phải nhớ đến nữa mà để cô nhớ giúp.
Thực ra, Mộc Tịnh Kỳ đối với những chuyện này không hề cảm thấy phiền hay khó chịu.
Bởi so với những việc nhỏ nhặt cô đang làm Khưu Dĩnh Ninh thì những gì mà anh và cha mẹ Khưu đã cho cô tốt đẹp hơn gấp trăm ngàn lần.
Năm mười bốn tuổi, Mộc Tịnh Kỳ theo cha mẹ chuyển đến ở căn hộ đối diện nhà Khưu Dĩnh Ninh.
Dù là ở nhà hay trên trường, cô luôn là tâm điểm bị công kích, duy nhất chỉ có mỗi Khưu Dĩnh Ninh và cha mẹ Khưu đứng về phía cô.
Năm mười lăm tuổi, cha mẹ Mộc ly hôn, chỉ vài tháng sau cha Mộc đã đưa người phụ nữ khác về.
Khưu Dĩnh Ninh cùng cha mẹ Khưu đối đầu với cha Mộc, cứu Mộc Tịnh Kỳ khỏi địa ngục.
Năm mười sáu tuổi, Khưu Dĩnh Ninh hạ cái tôi dắt Mộc Tịnh Kỳ bước vào con đường tươi sáng mà anh đang đi, cha mẹ Khưu luôn đứng ở phía sau giơ hai tay ủng hộ.
Tháng hai của bốn năm trước, lần đầu tiên Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ gặp gỡ là khi cô cùng gia đình chuyển về chung cư anh đang sống, trùng hợp còn cùng trường cùng lớp.
Khi ấy, Khưu Dĩnh Ninh trong trường đã nổi tiếng cá biệt, nhưng dù có quậy phá ham chơi thì thành tích lại vô cùng nổi bật, thậm chí khiến thầy cô cũng không thể la mắng.
Chưa nói đến, ngoại trừ tính tình hơi cục súc và kiêu ngạo ra, Khưu Dĩnh Ninh được rất nhiều nữ sinh mến mộ, tất cả nhờ vào nhan sắc vốn có và tài năng về thể thao của anh.
Khưu Dĩnh Ninh rõ ràng ưu tú như thế, cho đến khi bên cạnh xuất hiện Mộc Tịnh Kỳ, ánh mắt người khác nhìn anh đã pha thêm sự xem thường.
Bởi thành tích của Mộc Tịnh Kỳ luôn đứng cuối lớp, vẻ ngoài gầy yếu xanh xao, lại khép kín không xã giao, cứ như thế vô duyên vô cớ bị cả lớp cô lập.
Khưu Dĩnh Ninh khi ấy công khai làm bạn với cô, đến trường hay tan học đều kè kè như hình như bóng, thế nên họ đánh giá kém về cô cũng đồng thời đánh giá thấp luôn cả anh.
Tuy Khưu Dĩnh Ninh tỏ ra thờ ơ không quan tâm, nhưng vì sống gần nhà những thứ không nên biết anh cũng đã biết.
Và chính vì biết rất rõ, nên anh không còn cách nào làm ngơ trước những gì Mộc Tịnh Kỳ phải một mình trải qua.
Kể từ lúc gia đình Mộc Tịnh Kỳ chuyển đến, tiếng cha mẹ Mộc gây gổ đập đồ diễn