Nhìn những dòng chữ in rõ ràng trên giấy, còn cả dấu mộc đỏ xác nhận của hiệu trưởng, Khưu Dĩnh Ninh ngàn lần không muốn tin những gì mình nhìn thấy là thật.
Thậm chí, anh còn có thể nghe thấy tiếng trái tim mình rơi lộp độp, toàn thân đều dần chuyển sang vô lực.
Đáng lẽ, Mộc Tịnh Kỳ đã chọn trường đại học gần với trường đại học quốc gia để tiện đường cùng Khưu Dĩnh Ninh, nhưng đùng một phát không báo trước, cô lại chọn một trường đại học ở thành phố khác chưa từng nhắc đến một lần nào.
Giữa lúc Khưu Dĩnh Ninh còn đứng bất động chôn chân một chỗ trong phòng khách vì sốc, Mộc Tịnh Kỳ cùng lúc từ phòng bếp đi ra, bắt gặp anh đang siết chặt tờ giấy trong tay.
Hai mắt anh mở to không chớp, biểu cảm giống như đang kinh ngạc đến sững sờ.
Linh tính mách bảo cho Mộc Tịnh Kỳ biết, lý do khiến Khưu Dĩnh Ninh có phản ứng như thế kia không ít thì nhiều có liên quan đến cô.
Đúng như Mộc Tịnh Kỳ đoán, Khưu Dĩnh Ninh bất chợt ngẩng đầu, dùng ánh mắt chất chứa cảm xúc hỗn tạp nhìn thẳng vào cô.
Tức giận có, thất vọng có, bất lực có,...!
Khưu Dĩnh Ninh cầm tờ giấy xuôi chiều xoay ngược lại giơ lên trước mặt Mộc Tịnh Kỳ, giọng nói có phần run rẩy cất lên: “Tôi hỏi cậu, đây là gì?”
Ngoài mặt tuy tỏ ra bình thản nhưng trong lòng Mộc Tịnh Kỳ sớm gợn sóng, cô từng bước tiến đến gần chỗ Khưu Dĩnh Ninh đang đứng, đưa mắt nhìn vào tờ giấy anh đang giơ ra.
Là giấy báo trúng tuyển đại học ở thành phố khác như Mộc Tịnh Kỳ đã nghĩ đến trước đó, đồng nghĩa với việc đã đến lúc cô phải rời khỏi nơi đây, rời khỏi vòng tay chở che của gia đình Khưu Dĩnh Ninh mà tự lập.
Mộc Tịnh Kỳ cầm lấy tờ giấy báo từ tay Khưu Dĩnh Ninh, bình tĩnh đáp: “Ngôi trường này cũng rất tốt, khả năng đỗ...”
“Đó không phải là những gì tôi muốn nghe.” Khưu Dĩnh Ninh trầm giọng cắt ngang, thái độ bắt đầu chuyển sang mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc cậu đang làm cái quái gì vậy?”
Lời nói về sau của Khưu Dĩnh Ninh do không kiềm chế được bức xúc mà lớn tiếng, cha mẹ Khưu ở trong bếp nghe thấy cũng vội đi ra.
Mộc Tịnh Kỳ đứng xoay lưng lại với hướng cửa bếp, đối diện là Khưu Dĩnh Ninh đang phẫn nộ ra mặt.
Mộc Tịnh Kỳ âm thầm hít thở thật sâu để ghìm chặt cảm xúc thật sự xuống đáy lòng, trong hai mắt tựa như sắp trào nước vẫn phải tự khống chế để không rơi ra.
Ngày quyết định chọn lựa rời đi, Mộc Tịnh Kỳ vô cùng dứt khoát, nhưng ngay giây phút này đây lồng ngực lại đau nhói khi sắp phải đón nhận tình cảnh chia ly.
Cô không hối hận, chỉ là không đủ mạnh mẽ để đối diện với Khưu Dĩnh Ninh.
Cô thật lòng thích anh, chỉ là không muốn trở thành kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của anh và Cát An.
Thế nên sau cùng, việc cô chọn rời đi mới là lựa chọn đúng đắn nhất ở hiện tại.1
Trái ngược với trạng thái gấp gáp nóng vội của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ chỉ giữ im lặng, không giải thích, cũng không biện minh bất kỳ nguyên nhân nào nữa.
Khưu Dĩnh Ninh gần như sắp mất hoàn toàn lý trí, hai bàn tay theo cơn giận mà run lên.
Giờ thì anh cũng đã hiểu, vì sao suốt thời gian qua Mộc Tịnh Kỳ giữ khoảng cách và lạnh nhạt với anh,