Lần đầu tiên sau gần nửa năm gặp lại, Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ đều nhận ra sự thay đổi rất lớn ở đối phương, dễ thấy nhất chính là vẻ bề ngoài.
Nếu Khưu Dĩnh Ninh ngày càng điển trai, từ tóc tai đến phong cách ăn mặc đều toát lên khí chất thư sinh chững chạc, thì Mộc Tịnh Kỳ lại càng ra dáng một thiếu nữ nữ tính.
Suốt thời gian qua, cả hai chỉ âm thầm theo dõi đối phương ở trên mạng xã hội, đôi khi muốn nhấn like hay bình luận bài đăng của người còn lại đều không đủ dũng khí.
Ngày trước, Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ từng có quãng thời gian thân thiết như hình như bóng, để rồi khi dần trưởng thành, cả hai giờ đây giống như hai kẻ xa lạ.
Đồng loạt ngẩng người nhìn đối phương một lúc lâu, Khưu Dĩnh Ninh lại là người có phản ứng trước.
Anh lạnh lùng quay đi vào cổng chung cư, tuyệt nhiên không có ý muốn chủ động làm hòa mối quan hệ hay giúp cô mang hành lý lên nhà.
Sau khi Khưu Dĩnh Ninh bỏ đi, Mộc Tịnh Kỳ đưa mắt dõi theo bóng lưng anh, vô thức cong môi cười nhạt tự khinh thường nội tâm của chính mình.
Cô vén gọn mái tóc ra sau hai bên tai, một tay kéo hành lý, tay còn lại bận rộn xách túi lớn túi nhỏ.
Khưu Dĩnh Ninh đi thẳng lên lầu, vừa vào nhà đã thông báo với cha mẹ Khưu đang lau đồ đạc ở phòng khách: “Kỳ về.”
Cha mẹ Khưu chỉ mới vừa ngẩng đầu thì Khưu Dĩnh Ninh đã vào phòng đóng cửa, ông bà khó hiểu nhìn nhau nhưng cũng rất nhanh bỏ đồ đạc xuống, nhanh chóng ra ngoài đón Mộc Tịnh Kỳ.
Bên trong phòng, Khưu Dĩnh Ninh bối rối đến tay chân luống cuống, giữa lúc cảm xúc hỗn loạn, anh nhìn ngó khắp phòng một lượt, sau đó lại hất tung mọi thứ đang ngăn nắp trở nên bày bừa, còn gom cả quần áo sạch trong tủ ra vứt khắp nơi.1
Bên ngoài, Mộc Tịnh Kỳ mới đến chân cầu thang thì cha mẹ Khưu đã chạy từ trên xuống, tay bắt mặt mừng đón cô trở về nhà.
Cha Khưu giúp Mộc Tịnh Kỳ xách hành lý, mẹ Khưu giúp cô cầm bớt những túi lỉnh kỉnh trên tay.
Tuy có hơi bất ngờ nhưng Mộc Tịnh Kỳ lại nhận ra một chuyện, Khưu Dĩnh Ninh dù giận nhưng vẫn còn để cô trong mắt, không phũ phàng đến mức xem cô như người vô hình khi chịu chủ động nói cho cha mẹ Khưu biết cô đã về.
Vào tới nhà, mẹ Khưu đã vui đến cười không khép miệng, mấy lần muốn đi thăm cô nhưng đều bị Khưu Dĩnh Ninh phản đối.
Nhưng con bà đẻ ra, bà chắc chắn hiểu được anh đang nghĩ gì.
Khưu Dĩnh Ninh muốn Mộc Tịnh Kỳ một mình ở ngoài, vừa cô đơn vừa khổ sở sẽ có lúc không chịu được mà tìm về.
Ấy vậy mà gần nửa năm trôi qua, Mộc Tịnh Kỳ lại trở về với dáng vẻ vô cùng tốt, trái ngược với những gì cả nhà lo nghĩ.
“Sao con nói mai mới về, hôm nay về còn không gọi cho cha mẹ ra đón.”
Mộc Tịnh Kỳ mỉm cười ôm vai mẹ Khưu, phong thái điềm tĩnh đáp: “Con tự về được mà, cha mẹ ra đón lại thêm vất vả.”
“Con bé này...” Mẹ Khưu muốn trách Mộc Tịnh Kỳ khách sáo, nhưng nghĩ rồi lại thôi, càng nói những lời xa cách chỉ càng khiến mối quan hệ thêm xa vời.
Lần này Mộc Tịnh Kỳ về nhà ăn Tết còn mua rất nhiều đặc sản ở thành phố cô theo học về, những món này đều do Diêu Diêu giới thiệu, thậm chí đa số cô chưa từng nếm thử qua mùi vị.
Cất đồ ăn vào tủ trong bếp xong, Mộc Tịnh Kỳ mới kéo hành lý về phòng.
Ngay khi vừa mở cửa, đập vào mắt cô là căn phòng bừa bộn, từ trên bàn xuống dưới sàn đều là đồ của Khưu Dĩnh Ninh vứt.
Ngày trước là phòng chung, Khưu Dĩnh Ninh ít nhiều cũng giữ ngăn nắp, nếu có bày bừa cũng là trên bàn học nhưng sẽ có Mộc Tịnh Kỳ dọn dẹp, còn bây giờ...!
Mộc Tịnh Kỳ bất giác bật cười bất lực,