Trên bàn ăn, bầu không khí có chút kỳ quặc, trong khi Trần Hựu dán chặt mắt lên Mộc Tịnh Kỳ thì Thanh Tú lại nhìn chằm chằm vào Khưu Dĩnh Ninh.1
Mộc Tịnh Kỳ ăn mỳ Ý, sốt cà chua dính lem ra ở ngoài miệng.
Khưu Dĩnh Ninh không hề tỏ ra kỳ thị hay ghét bỏ, ngược lại còn điềm tĩnh dùng ngón tay lướt qua môi cô lau đi, rồi lại tự mình liếm đồ ăn trên ngón tay đó.1
Đến giờ phút này, quan sát cách Khưu Dĩnh Ninh chăm sóc cho Mộc Tịnh Kỳ và phản ứng tự nhiên của cô đối với hành động của anh, Thanh Tú cũng đã cảm nhận giữa cả hai có mối quan hệ đặc biệt.
Ban đầu, Trần Hựu cứ nghĩ Mộc Tịnh Kỳ đã quyết tâm buông bỏ tình cảm với Khưu Dĩnh Ninh, thậm chí biểu hiện của cô ngày anh ta “nhắc” cứ ngỡ rằng cô sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại, không ngờ cô lại càng lún sâu.
Dù không đến mức thân thiết, nhưng cả Trần Hựu và Thanh Tú đều có chung một suy nghĩ là nhanh chóng theo đuổi người mình thích trước khi quá muộn.1
Lúc ra khỏi khách sạn để chuẩn bị đi bộ ra biển chơi, ngoài trời nắng đã đổ xuống bốc lên hơi nóng.
Trước khi ra nắng, điều không thể quên là thoa kem chống nắng.
Khưu Dĩnh Ninh cầm bình chống nắng dạng xịt lắc đều, lên tiếng nhắc Mộc Tịnh Kỳ đứng cạnh: “Nhắm mắt, nín thở lại.”
Mộc Tịnh Kỳ nghe theo lời Khưu Dĩnh Ninh nhắm chặt mắt, hít sâu nín thở.
Chỉ hai giây sau, luồng khí mát lạnh dày đặc được phun lên mặt, khi cô mở mắt còn tưởng bản thân đã lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.1
Phải qua một lúc, “làn khói” quanh người Mộc Tịnh Kỳ mới bay đi hết.
Thanh Tú đứng gần đó dõi theo, lý trí hoàn toàn bị trái tim dẫn dắt mà bước đến đối diện Khưu Dĩnh Ninh, vẻ mặt mơ màng như bị anh mê hoặc, chủ động mở lời: “Thật ngại quá, mình quên mang chống nắng xuống đây...”
Cùng ngay lúc này, Khưu Dĩnh Ninh vẫn không nhìn qua Thanh Tú, anh cúi đầu cầm lấy bàn tay Mộc Tịnh Kỳ nâng lên xịt chống nắng, tuyệt nhiên để Thanh Tú ngoài tầm mắt.1
Mộc Tịnh Kỳ mặc quần dài, áo thun đơn giản cùng áo khoác rộng, những nơi hở da như mặt, cổ và bàn tay đều được xịt chống nắng qua.
Thanh Tú đợi mãi không thấy Khưu Dĩnh Ninh để ý đến, vừa hé môi muốn tiếp lời thì anh bỗng khuỵu gối xuống trước mặt Mộc Tịnh Kỳ, xịt chống nắng vào hai bàn chân đang mang giày sandal của cô.
Diêu Diêu ở một bên quan sát từ đầu tới cuối, không nhìn được nữa đành phải bước tới kéo Thanh Tú về phía mình, nhiệt tình nói: “Mình giúp cậu thoa kem chống nắng.”
Thanh Tú không tự nguyện bị kéo đi, ánh mắt luyến tiếc vẫn gắn chặt trên Khưu Dĩnh Ninh.
Mộc Tịnh Kỳ đứng ngây ngốc dõi mắt theo từng cử chỉ của Thanh Tú, rồi lại nhìn qua Khưu Dĩnh Ninh với dáng vẻ hờ hững, bất cần với xung quanh.
Đi dạo gần