Tám giờ tối, trên bãi biển phía sau khách sạn, ngọn lửa lớn cháy đỏ rực.
Chủ trì dẫn dắt và điều khiển hoạt động là người của bí thư trường hướng dẫn sinh viên di chuyển đến gần, cùng nhau ngồi vòng tròn vây quanh lửa trại.
Trong sảnh khách sạn, Khưu Dĩnh Ninh, Vũ Đằng và Trần Hựu ngồi ở khu vực chờ, Thanh Tú là cô gái đầu tiên trong nhóm xuống trước, mãi gần mười lăm phút sau Mộc Tịnh Kỳ và Diêu Diêu mới xuống tới.
Mộc Tịnh Kỳ mặc quần short đóng thùng cùng áo thun rộng năng động, tóc vừa mới gội không lâu vẫn còn để xõa.
Lúc Mộc Tịnh Kỳ đến gần, Khưu Dĩnh Ninh bỗng chuyển động ngồi nép qua chừa một góc ngoài cùng của ghế dài, đưa tầm mắt về phía cô ra dấu.
Mộc Tịnh Kỳ không tình nguyện đi đến ngồi xuống, Khưu Dĩnh Ninh cầm lấy chai sữa trái cây trên bàn mở nắp đưa cô uống.
Diêu Diêu cũng tranh thủ uống chút sữa được Vũ Đằng đưa để lấy sức, xong xuôi liền khoác tay bạn trai thúc giục cả nhóm cùng đi ra chỗ tổ chức lửa trại.
Cả Trần Hựu lẫn Thanh Tú không hẹn đều chần chừ muốn đi chậm để chờ người trong lòng.
Nhưng tất cả đi được một đoạn, lúc xoay đầu vẫn thấy Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh dính chung một chỗ không tách rời.
Suốt lúc diễn ra lửa trại, tuy không gian đông người như lễ hội, nhưng cơ hội tiếp cận tách Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ dường như bằng không.
Ngay cả Diêu Diêu và Vũ Đằng muốn tìm cơ hội thực thi kế hoạch cũng chưa tìm được chỗ hở chen vào.
Buổi lửa trại diễn ra một lúc lâu, bầu không khí vui chơi càng về đêm càng sôi nổi.
Chạy nhảy chơi đùa cạn hết hơi, Mộc Tịnh Kỳ cùng Khưu Dĩnh Ninh chọn một góc phía xa cùng ngồi xuống.
Ở gần giữa bãi cát lớn, Diêu Diêu và Vũ Đằng vẫn còn cùng mọi người chơi hăng say.
Mộc Tịnh Kỳ dõi mắt theo hai người họ, trong bụng ít nhiều cũng mong đến bản thân cũng có được niềm vui ở quãng thời gian làm sinh viên, vừa có thể thoải mái thể hiện bản thân, vừa có một tình yêu đáng nhớ.
Mộc Tịnh Kỳ chưa từng hối hận khi từ chối tình cảm của Khưu Dĩnh Ninh, ngược lại cô còn cảm thấy giữa cả hai phải trải qua những thử thách mới có thể nhận ra tình cảm đối với nửa kia quan trọng đến mức nào.
Giữa Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh ở hiện tại không phải là không tốt, nhưng giữa cả hai không có mối quan hệ ràng buộc, đến cả một tư cách để ghen tuông, lo lắng đặc biệt cho đối phương cũng không có.1
Thật sự Mộc Tịnh Kỳ cũng không hiểu bản thân muốn gì, lúc được Khưu Dĩnh Ninh tỏ tình lại sợ hãi tránh né, lúc anh không nhắc đến lại không ngừng trông chờ.1
Liếc thấy Mộc Tịnh Kỳ trầm mặc, Khưu Dĩnh Ninh cất tiếng quan tâm: “Sao đó? Tụt đường rồi à? Đến gần đây.”
Nghe Khưu Dĩnh Ninh nói, Mộc Tịnh Kỳ cứ ngỡ anh mang theo đồ ngọt, cô thành thật nhích người đến gần sát anh, đưa tay lên chờ đợi.
Khưu Dĩnh Ninh sờ sờ túi áo sơ mi của mình, bỗng nở nụ cười kỳ quái: “Đường trong miệng anh này.”1
Mộc Tịnh Kỳ vừa buồn cười vừa ngại ngùng, Khưu Dĩnh Ninh trêu được cô liềm tủm tỉm cười, lôi trong túi áo ra một thanh socola, xé vỏ mở một nửa phía trên, giữ lại phần vỏ phía dưới đưa cô cầm để không bị dính tay.
Đến mười giờ, Mộc Tịnh Kỳ về phòng ngủ trước, Khưu Dĩnh Ninh cũng không nán lại đưa cô về khách sạn.
Trong thang máy, anh giữ cửa dõi theo cô vào phòng mới trở lại tầng mình