Sáng sớm hôm sau, Diêu Diêu sửa soạn gần xong hết thì Mộc Tịnh Kỳ vẫn còn ngồi ngây ngốc trên giường.
Cô nàng thử đến huơ tay trước mặt Mộc Tịnh Kỳ, nào ngờ tâm mắt cô dừng một điểm không chớp.
“Kỳ Kỳ!” Diêu Diêu thử gọi, Mộc Tịnh Kỳ vẫn như kẻ mất hồn không đá động gì được.
Cô nàng khẽ lay vai cô, bất an hỏi: “Kỳ Kỳ, cậu có chỗ nào không khỏe sao?”
Mộc Tịnh Kỳ bị lay mới sực tỉnh, nghe Diêu Diêu hỏi cô vội lắc đầu, sau đó loạng choạng bước xuống giường lấy quần áo đi thay.
Trong toilet, Mộc Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm bản thân trong gương, hạ tầm mắt xuống môi dưới bị bầm vài chỗ nhỏ, cô đột nhiên xấu hổ tới mức không dám gặp Khưu Dĩnh Ninh.
Mộc Tịnh Kỳ thật sự không ngờ, nụ hôn đầu đúng nghĩa khiến cô nằm mơ cũng thấy ác mộng.
Dù trôi qua một đêm, mọi thứ đã diễn ra vẫn hằn sâu trong tâm trí của cô.
Tận sâu thâm tâm mà nói, Mộc Tịnh Kỳ không có quyền đòi hỏi nhiều, Khưu Dĩnh Ninh cũng là nụ hôn đầu khó tránh vụng về.
Nhưng mỗi lần nhớ tới nụ hôn kéo dài gần ba mươi phút, bị hôn đến bầm môi, cô xấu hổ muốn tìm chỗ nào đó để chui vào nấp, bởi tiếp theo đây cô không biết nên đối diện với anh như thế nào để tránh ngại ngùng.1
Chuẩn bị xong xuôi, khi Mộc Tịnh Kỳ và Diêu Diêu xuống nhà hàng ăn sáng cũng đã tám giờ.
Từ xa nhìn thấy bóng dáng của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ vô thức cúi đầu tránh né.
Cứ tưởng, trở thành người yêu sẽ thoải mái với nhau hơn, nhưng nghĩ thế nào Mộc Tịnh Kỳ cũng cảm thấy không quen.
Đến gần, Mộc Tịnh Kỳ ngồi xuống chỗ cạnh Khưu Dĩnh Ninh, anh đặt tay trên lưng ghế kéo ra và đẩy vào cho cô ngồi xuống, mở lời hỏi trước: “Sao xuống trễ vậy?”
Tầm mắt Mộc Tịnh Kỳ nhìn nơi khác, trong lời nói lộ ra sự lo lắng: “Hôm qua hơi mệt nên sáng dậy muộn.”
“Tại anh hôn lâu quá nên mệt sao?”1
Khưu Dĩnh Ninh vừa dứt lời, mặt mũi Mộc Tịnh Kỳ lập tức đỏ bừng lên, xấu hổ đến mức hai bàn tay run rẩy bấu chặt vải váy, cắn răng cúi thấp đầu.
Còn Diêu Diêu ngồi kế Mộc Tịnh Kỳ, cô nàng đang uống nước trái cây nghe Khưu Dĩnh Ninh nói xong liền ho sặc sụa đến tím tái cả mặt mày.
Vũ Đằng vuốt lưng vỗ sặc cho Diêu Diêu, liếc qua thấy Khưu Dĩnh Ninh đắc ý ra mặt, anh chàng chỉ biết cười bất đắc dĩ.
Kết thúc bữa ăn sáng, bốn người chia cặp đánh lẻ đi riêng.
Khưu Dĩnh Ninh cùng Mộc Tịnh Kỳ đi dạo xung quanh, tiện thể tìm mua một ít đặc sản làm quà gửi về cho cha mẹ Khưu.
Trên đường, tuy ánh mắt Mộc Tịnh Kỳ có vẻ đang ngắm nhìn khung cảnh nhưng thực chất tâm trí lại đặt ở Khưu Dĩnh Ninh đang đi song song bên cạnh.
Chuyện Thanh Tú tỏ tình với Khưu Dĩnh Ninh tối qua, dù biết anh đã từ chối nhưng Mộc Tịnh Kỳ vẫn rất hiếu kỳ về phản ứng của anh lúc đó.
Cô đã tự hỏi, nếu chuyện ngày hôm qua không xảy ra, thì liệu cô và anh đến khi nào mới có thể tiến thêm một bước.
Vậy nên tối qua rõ ràng là chuyện tốt, thế mà trong lòng cô vẫn quanh quẩn một nỗi lo âu.
Nghĩ ngợi rồi lại suy diễn lung tung một mình, Mộc Tịnh Kỳ chỉ muốn tìm một chút thoải mái ở ngực trái, cô muốn được chính tai nghe câu trả lời của anh về lời bày tỏ của Thanh Tú.
Chần chừ mải một hồi lâu, Mộc Tịnh Kỳ lấy hết can đảm khẽ lay tay đang nắm với Khưu Dĩnh Ninh, nét mặt không giấu được sự rụt rè, nhỏ giọng hỏi: “Ninh, hôm qua...!Thanh Tú nói gì với anh vậy?”
“Em hỏi gì?” Khưu Dĩnh vốn nghe thấy câu hỏi của Mộc Tịnh Kỳ vẫn vờ như không nghe rõ, anh nhấn giọng hỏi ngược lại, đồng thời nghiêng đầu về phía cô.
Mộc Tịnh Kỳ căng thẳng đến mức để lộ ra sự lúng túng, Khưu Dĩnh Ninh lại nhếch môi cười, nhướng một bên má đề nghị: “Hôn một cái anh nói cho nghe.”
“Không thèm!” Mộc Tịnh Kỳ chưa nghĩ đã lập tức từ chối, cô ý thức được rất rõ da mặt mình tuyệt đối không chọi lại da mặt dày của anh.
Nụ cười trên môi Khưu Dĩnh Ninh dần đậm ý xấu, thôi không trêu Mộc Tịnh Kỳ nữa mà tiếp tục cùng cô tay trong tay dạo phố.
Vì hiểu nỗi lòng của cô giờ đây, anh cũng không giấu giếm, chọn nói ra để xóa tan khuất mắc trong cô.
“Cô