Hôm sau, Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ về nhà cha mẹ Khưu, có điều ông bà đi ăn tiệc cưới ở thành phố khác chưa về kịp để đón.
Về đến nhà chỉ có hai người, đi đường suốt nhiều tiếng đồng hồ đều đã mệt, Khưu Dĩnh Ninh quyết định đưa Mộc Tịnh Kỳ ra ngoài ăn trưa thay vì tự nấu.
Khưu Dĩnh Ninh đi ra trước, vừa mở cửa đã chạm mặt Cát An từ dưới cầu thang đi lên.
Thấy mặt anh, Cát An liền tươi cười nhanh chân đi đến gần.
Cô ta vừa mới hé môi định hỏi han chào đón thì Khưu Dĩnh Ninh chợt xoay người vào trong.
Ngay ở cửa, bóng dáng Mộc Tịnh Kỳ thấp thoáng, Cát An nhìn thấy liền lấy hơi lên kiềm chế cảm xúc phẫn nộ đang dâng trào.
Đến khi Cát An và Mộc Tịnh Kỳ chạm mắt nhau, cô ta liền thu lại dáng vẻ thiếu thiện cảm, bày ra gương mặt thân thiện: “Ninh với Tịnh Kỳ về khi nào thế?”
“Bọn em vừa về.” Khưu Dĩnh Ninh hờ hững đáp, tay vẫn không quên giữ cửa mở cho Mộc Tịnh Kỳ đi ra.
Nụ cười Cát An sáo rỗng, ánh mắt biểu lộ rõ sự quan tâm vẫn đặt trên gương mặt điển trai sáng sủa của Khưu Dĩnh Ninh.
“Ninh chưa ăn gì phải không, hay để chị nấu bữa trưa cho Ninh.
Sẵn đây, chị cũng muốn hỏi về chuyện chuyển trường của Ninh.”
Mộc Tịnh Kỳ lẳng lặng đưa mắt đánh giá thái độ của Cát An, nghe cách xưng hô gần gũi cùng ý tứ phân biệt, thiên vị rõ rệt kia của cô ta, cô đã đoán được tình ý của Cát An dành cho Khưu Dĩnh Ninh.
Nhân vật chính là Khưu Dĩnh Ninh lúc này vẫn bình thản như thường, không hề lo lắng hay bị làm cho xáo động.
Anh đan năm ngón tay vào tay Mộc Tịnh Kỳ, từ tốn trả lời Cát An: “Bạn gái em không cho phép, em không có gan ăn đồ người lạ nấu.
Còn việc chuyển trường, em không có nhiệm vụ báo cáo với chị.”
Cát An đưa mắt nhìn hai bàn tay đan lồng vào nhau ở phía đối diện, nét mặt cô ta trở nên thẫn thờ khó tin: “Bạn gái?”
Khưu Dĩnh Ninh lười đáp, nắm tay Mộc Tịnh Kỳ cùng đi xuống cầu thang ra ngoài ăn trưa.
Cát An đứng bất động một chỗ, hai mắt trừng trừng kích động, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Đến khi xuống dưới sảnh, Khưu Dĩnh Ninh bất chợt nghiêng đầu qua phía Mộc Tịnh Kỳ, lên tiếng với giọng dè chừng: “Anh không biết gì hết, anh vô tội.”
Mộc Tịnh Kỳ chỉ mỉm cười dịu dàng, Khưu Dĩnh Ninh mà cô biết quả không thiếu độ phũ.
Chuyện liên quan đến Cát An, Mộc Tịnh Kỳ sớm đã không còn nhớ đến, nếu cô ta là người tử tế lịch sự thì đã biết tôn trọng người khác, chứ không phải nhiều lần cố tình vứt Mộc Tịnh Kỳ ra khỏi mắt như người thừa một cách lộ liễu.
Trước đây, Mộc Tịnh